13
Ngày hôm sau, Trình Ngạn có tiệc tối nên không về ăn cơm nhà.
Chu Cẩn Vi lại bắt đầu mắc bệnh công chúa, nói muốn ăn bánh gato hạt dẻ của một cửa hàng nổi tiếng ở phía đông thành phố.
Phải để tôi đi mua. Tôi hít một hơi thật sâu rồi đi. Đường đi mất một tiếng, cộng thêm xếp hàng mua, khi về nhà, trời đã tối. Trong sân không có đèn. Tôi đi trong bóng tối, bỗng nhiên chân đạp phải thứ gì đó. Có một khoảnh khắc, tôi dường như ngửi thấy mùi m.áu.
Tiếp theo, đèn đột nhiên sáng lên và tôi mới nhìn thấy thứ mà chân mình đạp phải là gì.
“A!”
Tôi kêu lên một tiếng, tay buông ra khiến chiếc bánh gato xếp hàng một tiếng mới mua được rơi xuống đất.
Dưới chân tôi...
Là Đinh Đinh đầy m.áu m.e. Nó nằm im lìm, mắt nhìn về phía cửa chính. Thân thể nó có rất nhiều vết thương, m.áu me bê bết. Đã không còn h.ơi th.ở. Tôi nghĩ, liệu nó lúc sắp ch.ết có phải đang đợi tôi trở về?
Tôi nên bình tĩnh, nên đợi đến khi có bằng chứng rồi mới hành động, nên làm tốt vai trò "bảo mẫu" của mình, nhưng lúc này tôi không làm được. Cơn giận dữ dâng lên dữ dội trong lồng ngực, che lấp đi tất cả lý trí của tôi. Đây là lần đầu tiên tôi mất kiểm soát kể từ khi được tái sinh. Tôi lao tới, hai tay bó.p ch.ặt lấy c.ổ Chu Cẩn Vi. Còn cô ta cũng không chịu thua, hung hăng giật lấy tóc tôi. Cho đến khi Trình Ngạn vừa hay về nhà. Anh ta tách chúng tôi ra, rồi mới nhìn thấy x.ác Đinh Đinh nằm trên sàn. Trình Ngạn sững sờ, bàn tay đang nắm lấy cổ áo tôi cũng buông lỏng ra. Tôi loạng choạng lùi lại hai bước, rồi nhìn thấy Trình Ngạn từ từ quay đầu, nhìn về phía Chu Cẩn Vi.
"Là em làm?"
Anh ta giọng trầm lại, chầm chậm nói.
"Đúng, là em gi.ết nó, nó..."
Chu Cẩn Vi vốn là người kiêu ngạo, thậm chí cô ta còn thừa nhận ngay, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị một cái tát giáng xuống.
Tay của Trình Ngạn run rẩy. Còn Chu Cẩn Vi, cô ta nghiêng đầu, giữ nguyên tư thế vừa bị đánh, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau.
Cô ta ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
" Trình Ngạn, anh... anh đánh em?"
Mắt cô ta đỏ hoe.
"Anh vì một con vật mà đánh em?"
Trình Ngạn nhíu mày, không nói gì. Chu Cẩn Vi lại đột nhiên cười lên. Cô ta bước tới một bước, ngẩng mặt nhìn anh ta.
" Trình Ngạn, anh đánh em không phải vì anh có nhiều tình cảm với con chó này. Mà vì nó là con chó của An Hòa, phải không?"
"Không phải."
Trình Ngạn thì thầm phủ nhận.
“Không?”
Chu Cẩn Vi cười lạnh:
“Trình Ngạn, anh nghĩ em không biết gì à?”
"Những ngày gần đây, anh đưa em đi lên đỉnh núi ngắm bình minh, đưa em đi trượt tuyết, đưa em đi chơi trò chơi cảm giác mạnh... Những thứ này đều là anh muốn đưa em đi làm sao?"
" Trình Ngạn, với tính cách của anh, cả đời cũng không muốn làm những việc này đâu nhỉ?"
"Anh tưởng em không nhìn thấy sao? Ở trang cuối trong cuốn sách nấu ăn của An Hòa, cô ta đã viết ra một trăm điều nhỏ nhặt mà cô ta muốn làm với anh, và những điều anh đưa em đi làm đều là di nguyện của cô ta!"
"Di nguyện?"
Chu Cẩn Vi đỏ mắt nói rất nhiều, nhưng Trình Ngạn chỉ chú ý đến hai chữ cuối cùng.
Anh ta nhíu mày.
"Cái gì?"
Chu Cẩn Vi sững sờ một lúc.
Nhưng chỉ sau hai giây, cô ta đã bình tĩnh lại và phản công:
" Trình Ngạn, anh đừng chuyển đề tài, di nguyện gì chứ? Em nói là ý nguyện, anh dẫn em đi làm những việc đó chỉ là để bù đắp cho ý nguyện của cô ấy!"
Nói xong, không cho Trình Ngạn có cơ hội phản ứng, Chu Cẩn Vi đột nhiên ôm mặt khóc.
Tiếng nấc của cô ta vang lên qua kẽ tay: "A Ngạn, nếu anh còn yêu cô ấy, thì không nên giữ em bên cạnh."
"Lúc đầu là anh nói... cô ấy chỉ là thế thân của em, anh mãi mãi yêu em..."
Trình Ngạn nhíu mày nhìn cô ta.
Nhưng càng nghe Chu Cẩn Vi khóc, mày của Trình Ngạn càng dãn dần ra.
Sau đó, anh ta thở dài, ôm Chu Cẩn Vi vào lòng. Anh ta đưa cô ả vào nhà, còn tôi đứng trong sân, lặng lẽ nhìn th.i th.ể của Đing Đing. Rất lâu sau, gió lạnh thổi qua, đánh thức tôi. Đing Đing từ nhỏ đã sợ lạnh, nằm trên mặt đất như vậy, chắc hẳn rất lạnh phải không? Vậy là, tôi tìm đến chiếc xẻng, đào một cái hố ở một khoảng đất trống bên ngoài biệt thự, ch.ôn Đing Đing xuống. Biệt thự đó quá bẩn thỉu. Không xứng ch.ôn nó.
Tôi đứng trong gió lạnh rất lâu, sau đó quay người, từ từ trở lại biệt thự. Khi đẩy cửa vào, tôi thấy Trình Ngạn đang ôm Chu Cẩn Vi ngồi trên ghế sofa. Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, anh ta vẫn kiên nhẫn, nhẹ nhàng an ủi cô ta. Màn hình tivi đang bật, nhưng không ai thèm nhìn. Tôi thu hồi ánh mắt, thẫn thờ đi về phòng. Tuy nhiên, mới đi được nửa đường, tiếng tin tức trên tivi khiến tôi chợt sững sờ.
Tin tức địa phương cho biết, có ngư dân đánh bắt được một th.i th.ể phụ nữ ngoài biển.nTrên cổ tay trái của th.i th.ể có một v.ết s.ẹo dài khoảng ba cm. Tôi dừng bước, cứng đờ người quay đầu lại……Trên tin tức có một bức ảnh v.ết s.ẹo ở cổ tay, cũng như một bức ảnh chiếc vòng tay của th.i th.ể phụ nữ, để thuận tiện cho những người có liên quan nhận dạng.
Là tôi...
Là An Hòa.
Cơ thể tôi khẽ run, cảm giác được nhìn thấy ảnh cận cảnh một phần th.i th.ể của chính mình thật kỳ lạ và đáng sợ.
Trong nháy mắt, cảm giác tuyệt vọng khi bị ch.ết đu.ối dưới đáy biển ngày trước lại bao trùm lấy tôi.
Tôi suýt nữa thì ngã xuống đất.
Nhìn sang chỗ khác, tôi đột nhiên nhìn về phía Trình Ngạn và Chu Cẩn Vi đang ngồi trên ghế sofa.
Phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau.
Chu Cẩn Vi rõ ràng đang căng thẳng, thậm chí cơ thể cô ta cũng đang run rẩy nhẹ.
Còn Trình Ngạn....
14
Anh ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. Cho đến khi tin tức kết thúc, anh ta vẫn chưa tỉnh lại.
Một phút...
Hai phút...
Một lúc lâu trôi qua, anh ta mới thu hồi ánh nhìn, sau đó đứng dậy.
Nhưng vừa mới bước đi được một bước, anh ta đã bị vấp phải dép dưới chân, cả người lảo đảo bước thêm hai bước về phía trước.
Anh ta hít một hơi thật sâu, quay người bước ra khỏi cửa.
Từ góc nhìn của tôi có thể thấy, khi anh ta mở cửa, hai tay run rẩy dữ dội. Để mở cửa, anh ta đã ấn vào tay nắm cửa ba lần mới thành công. Chu Cẩn Vi cau mày, do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không đi theo mà quay lên lầu.
Tôi đứng im tại chỗ.
Hít thở sâu.
Lại hít thở sâu một lần nữa.
Nhưng cơ thể tôi vẫn cứng đờ như cũ. Tôi đã chết một lần, nhưng trong mắt thế giới, ngày hôm nay, tôi mới thực sự chết.
Đêm khuya, Trình Ngạn từ đồn cảnh sát trở về. Anh ta im lặng, lên lầu và tự nhốt mình trong phòng. Dù Chu Cẩn Vi gõ cửa thế nào cũng không phản ứng gì. Bên trong im lặng như tờ, không ai biết anh ta đang làm gì trong đó.
Ngày thứ hai.
Trình Ngạn vẫn chưa ra ngoài. Trong phòng có nhà vệ sinh, nhưng không có nước và thức ăn, anh ta cứ thế không ăn không uống ở trong phòng cả một ngày đêm.
Phòng khách không một bóng người, tôi đứng lặng lẽ, lạnh lùng nhìn lên cầu thang trống trơn. Tôi không biết hành động tưởng như sâu sắc của Trình Ngạn đến từ đâu. Trong tưởng tượng của tôi, khi biết tin cái ch.ết của tôi, anh ta chỉ nên ngẩn người ra một lúc, rồi nói nhẹ nhàng một chữ:
“Ồ.”
Phản ứng lúc này, có vẻ không giống anh ta. Nhưng tôi không hề cảm thấy cảm động. Điều này thì tính là gì? Khi một người chết, cả thế giới đều bắt đầu yêu cô ấy?
Ngày thứ ba.
Từ phòng của Trình Ngạn đột nhiên truyền ra những tiếng ầm ầm. Anh ta dường như đang đập phá đồ đạc trong phòng. Âm thanh kéo dài rất lâu, cuối cùng mới lắng xuống.
Đến tối, Trình Ngạn cuối cùng cũng xuống lầu. Không giống như tôi tưởng tượng, anh ta không hề suy sụp hay thất vọng. Ngược lại, anh ta vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn thay một bộ vest màu xám đậm.
Đi xuống cầu thang chậm rãi, anh ta lạnh lùng nói với tôi:
“Đi dọn dẹp phòng đi.”
Tôi theo lời phân phó mà làm.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đến trước cửa phòng vẫn phải giật mình. Phòng không có một đồ đạc nào còn nguyên vẹn, cũng không có một chỗ nào có thể đặt chân. Tất cả những gì có thể đập phá đều đã bị anh ta đập nát.
15.
Trình Ngạn phải mất hai ngày hai đêm để hoàn toàn chấp nhận tin tức về cái chết của tôi. Anh ta vẫn rất dịu dàng với Chu Cẩn Vi, thậm chí còn tốt hơn. Anh ta cũng bắt đầu làm việc như bình thường, mỗi ngày đi tiếp khách đến tận khuya. Thậm chí, khẩu vị còn tốt hơn trước.
Đối với điều này, ngoài việc cười nhạo, tôi không còn cảm xúc nào khác. Chẳng hạn như:
Tức giận, oán giận...
Đều không có.
Một người đã chết một lần, làm sao có thể còn hy vọng vào người khác nữa chứ?
Thái độ của Trình Ngạn khiến Chu Cẩn Vi cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng tôi đoán, với tính cách của cô ta, nhất định sẽ sớm liên lạc với những người bị cô ta sai khiến n.ém tôi xuống biển.
Quả nhiên, ngày thứ năm sau khi Trình Ngạn ra khỏi phòng, Chu Cẩn Vi sau khi thấy anh ta đi làm cũng liền ra ngoài.
Tôi cẩn thận theo dõi.
Cho đến khi...
Thấy cô ta gặp mặt hai người nọ, tôi rút điện thoại ra, lén chụp ảnh lấy chứng cứ. Nhưng điều này vẫn chưa đủ. Sau khi họ chia tay, tôi lại lén theo dõi hai người đàn ông rời đi và xác định được địa chỉ của họ. Có lẽ tôi đã đủ cẩn thận, theo dõi suốt quãng đường, cuối cùng cũng không bị phát hiện. Sau khi ghi lại địa chỉ, tôi lại đi siêu thị một chuyến, mua một đống rau củ tùy ý, định giả vờ vừa đi siêu thị về.
Nhưng mà...
Ở xa xa, tôi đã thấy chiếc xe cảnh sát đậu trước cổng biệt thự. Tôi sững sờ, nhanh chóng đi tới. Vừa lúc nhìn thấy Chu Cẩn Vi bị cảnh sát áp giải lên xe.
Chu Cẩn Vi mặt đầy kinh hãi, liên tục gọi "A Ngạn ", nhưng Trình Ngạn đứng ở cửa, châm một điếu thuốc. Khói thuốc làm mờ mặt anh ta, đến nỗi tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
Chu Cẩn Vi bị đưa đi.
Cho đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, tôi mới tỉnh táo lại được. Một điếu thuốc cháy hết, Trình Ngạn đột nhiên lên tiếng.
“Tôi đã báo cảnh sát.”
Tôi ngẩn ra hai giây mới nhận ra anh ta đang nói chuyện với tôi.
“Ồ.”
Anh ta vứt tàn thuốc, đứng cách vài mét, nhìn tôi chằm chằm,
“Mấy ngày nay, tôi luôn tìm người thu thập chứng cứ một cách bí mật, người gặp cô ta hôm nay cũng bị bắt cùng một lúc.”
Anh ta hơi dừng lại.
"Một người cũng không thoát."
Tôi cau mày.
"Trình tổng nói những điều này với tôi để làm gì?"
Trình Ngạn dừng lại hai giây, cười nhẹ.
"Không có gì, chỉ muốn tìm người nói chuyện thôi."
Nói xong, anh ta nhỏ giọng nói:
"Đi làm hai món ăn, cá chua cay cho thêm chanh, gà cay tứ xuyên, ít cay, tê vừa phải."
Anh ta lại châm một điếu thuốc, giọng nói bị khói thuốc làm cho khàn đi vài phần.
"Bỗng nhiên muốn ăn."
Dù sao vẫn chưa bị sa thải, tôi chỉ có thể làm theo. Hai món ăn này tôi đã làm vô số lần. Bây giờ làm lại vẫn tính là thành thạo. Khi thức ăn được mang lên, Trình Ngạn đã ngồi trước bàn. Anh ta vẫn mặc bộ vest màu xám đậm, ngồi trên ghế, lưng thẳng như cây tre. Tính cách của Trình Ngạn là mỗi ngày phải thay một bộ, không bao giờ trùng lặp. Nhưng mà...Bộ vest này anh ta đã mặc liên tục mấy ngày rồi. Khi mang thức ăn lên bàn, tôi chợt nhớ ra.
Bộ vest này hình như là quà sinh nhật tôi tặng Trình Ngạn cách đây một năm. Nhưng lúc đó anh ta chê màu sắc tối, liền trực tiếp vứt đi.
Tôi nói sao nhìn quen mắt thế. Nhưng, tôi không biết anh ta đã tự mình nhặt lại bao giờ. Hai món ăn, tôi đã làm với lượng lớn. Nhưng Trình Ngạn lại ăn hết từng miếng một, bao gồm cả nước dùng của cá chua cay, và... Tiêu và ớt trong gà cay Tứ Xuyên. Ăn xong, anh ta chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn. Còn tôi thì từ đầu đến cuối đứng một bên nhìn. Mặt không biểu cảm.
Trước đây khi xem phim, tôi vốn đã không thể chịu được những tình cảm sâu đậm muộn màng, đặc biệt là sau khi ch.ết.
Dù tình cảm sâu đậm đến đâu cũng không thể chống lại sự ch.ết ch.ó.c. Tất cả đều là làm cho bản thân xem mà thôi.