Tiết Sương Giáng năm ta bốn tuổi, ta bắt gặp một thằng nhóc đi trong sương mù, chầm chậm tiến về phía ta. Lúc ấy, một cảm giác kì lạ nhưng chán ghét bất chợt nổi lên trong lòng ta. Khi nó đến gần, ta còn nghe tiếng sụt sịt, tiếng xì mũi vào tay áo. Ta đâu biết rằng, thằng nhóc này thuộc dạng nghịch đến thần khóc quỷ lạy. Kết quả là đám nước mũi dính trên tay áo đó được quệt hết vào bộ y phục mẹ ta mới may cách đây vài hôm. Chưa kịp hoàn hồn thì thằng quỷ nhỏ đã chạy biến rồi. Từ đó, ta thề với trời đất là ta không đội trời chung với nó.
Năm ta sáu tuổi, trong một lần đi mua bột, đã sơ ý làm rớt một đồng. Ta loay hoay tìm kiếm, loay hoay mãi cũng thấy được rốt cuộc nó lăn đến chỗ nào. Lúc đó, một thằng nhóc cao hơn ta một chút, nhanh chân hơn ta một chút, chộp lấy đồng xu, rồi cười ha hả, đem khoe cho một người đang bận bịu sau hàng bánh, người đó nhanh tay cầm lấy đồng xu, và ném luôn vào rổ tiền, còn thằng nhóc đó thì lại lân la làm việc tiếp. Mối hận đồng xu đó, ta mãi không quên.
Năm ta tám tuổi, đã thông minh hiểu chuyện hơn một chút, nên làm gì cũng cẩn thận hơn, nhất là về chuyện tiền nong. Ta học được cách nhồi bột nên những lúc rảnh rỗi, ngoài việc nhìn cuốn sách dạy chữ đã cũ kĩ ra thì ta phụ mẹ nhồi. Ta rất thích sờ vào bột khi nó đã đạt được độ dẻo và mềm nhất định. Những lúc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-cua-tieu-thuong-va-vo-lai/1284510/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.