B nhìn người trước mặt mình: tây trang cravat, giày da đánh bóng loáng, tóc tựa hồ còn vuốt keo……
B: Cậu đi hỏi vợ à?
A: Tinh anh các anh không phải thường như vậy sao? Tôi là nhập gia tùy tục.
B: Được rồi, lần sau ăn mặc đơn giản là được rồi, ăn diện thế này cậu không được tự nhiên mà tôi cũng chẳng thoải mái.
Buổi sáng thứ hai, A chính thức trở thành trợ lí của biên tập B.
Đối với một người luôn làm nghề tự do vẽ tranh minh họa mà nói, A cảm thấy đi làm thật sự là một chuyện vừa thú vị vừa đau khổ.
Thú vị là ở □□ có thể gặp đủ loại người, nghe thấy đủ thứ chuyện, giúp cho cảm hứng vẽ của cậu tăng lên không ít;
Thống khổ là mỗi ngày phải dậy sớm, hơn nữa bây giờ còn là mùa Đông.
Cho nên dù mới đi làm một tuần, A đã đi muộn bốn ngày.
Trưởng phòng nhân sự tìm B, khéo léo bày tỏ rằng tiểu A mặc dù có biên tập B hậu thuẫn, nhưng đi muộn như vậy cũng không tốt lắm.
B có chút bất đắc dĩ, nói với A: Cậu không thể không đi muộn sao?
A: Cơ thể của tôi nói cho tôi biết nó thật sự không có cách nào tỉnh táo được trước 8 giờ 30 sáng.
B: Tôi cảm thấy có thể cho nó và nắm đấm của tôi giao lưu một chút.
A:…… Giao thông công cộng chờ đợi cũng rất mất thời gian.
B: Tôi nghe nói cậu có xe.
A:…… tiền xăng rất đắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-cua-thu-lam-ca-sang-va-cong-lam-ca-toi/3166631/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.