Nhìn Trúc ăn cơm ngon miệng, ít nhất, Chi bớt lo lắng vì sợ mâm cơm nhà mình không hợp khẩu vị của Trúc, chỉ cần biết Trúc không quan tâm gì nhiều việc ăn uống như thế nào là vui vẻ rồi.Mà trông dáng vẻ Trúc ăn cũng buồn cười quá, ăn như thể chưa từng được ăn những món này bao giờ, Chi cũng thấy người giàu nhiều khi thật kì lạ.
- Mẹ Chi nấu ngon lắm sao? Chi thấy... cũng bình thường mà Trúc?
Chi ngu ngơ hỏi lại Trúc khi thấy Trúc ăn như thụi vậy.
- Ngon mà, chắc do Trúc đang đói nữa...
Nói gì thì nói, chính là do có bạn ăn cơm cùng, nên mới vui vẻ như thế này. Số bữa ăn ăn cùng gia đình đối với Trúc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngồi ăn cơm cùng một người bạn, có người trò chuyện cùng, có người cùng nói đùa, trêu ghẹo, chẳng phải vui hơn rất nhiều sao?
- Nhìn Trúc ngố thật, không còn cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của hôm mới tới lớp nữa... - Chi vừa cười vừa ăn.
Trúc cũng bị ngẩn người một chút, rồi mới hiểu được vì sao Chi lại nói mình như thế. Hai đứa ăn xong, liền dọn mâm cơm rồi mang ra phía sau nhà rửa bát. Trúc chưa bao giờ động tay động chân vào những công việc như thế này, nhưng Trúc lại mắc bệnh áy náy, khi nhìn thấy Chi ngồi rửa cực nhọc như vậy. Trúc sắn lớp áo len và lớp áo sơ mi lên, rồi ngồi xuống bên cạnh Chi...
- Chi cho Trúc phụ với? - Trúc cầm một chiếc bát đã được Chi tráng qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-cua-princess/44608/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.