Mùa đông, em ấy tan tầm về nhà, sau khi bước vào cửa, trên cặp kính mỏng sẽ có một tầng hơi nước mờ mờ, cái dáng vẻ khi em ấy tháo kính ra, nheo mắt nhìn vào nhà thật sự rất gợi cảm, những lúc ấy, tôi thường không nhịn được mà tiến lên hôn em ấy.
Sáng sớm khi vừa tỉnh dậy sẽ lén chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp, nhìn em ấy ngủ thật say, vì lạnh mà từ từ dán sát vào, ôm chặt lấy tôi.
Thực ra tôi rất ghét nấu ăn, trước như vậy mà bây giờ vẫn thế! Nhưng hai người sống với nhau, chắc chắn phải có một người biết nấu ăn, em ấy chọn làm biếng, gánh nặng đành rơi lên người tôi, đâu còn cách nào khác ~
Nấu ăn là tôi lén học với mẹ, em ấy cứ nghĩ là tôi vốn đã biết rồi, chẳng qua là vì tôi thông minh trời sinh thôi.
Có đôi khi em ấy thực sự rất tùy hứng, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, nhưng mà mỗi lần bị chọc cho tức giận rồi lại chẳng nỡ mắng em ấy.
Việc khiến tôi hối hận cuối cùng mà tôi từng làm cho tới thời điểm này chính là lần đó cãi nhau với em ấy, tôi đã nói sẽ không bao giờ quản em ấy nữa, khi đó em ấy dựa vào lòng tôi khóc, tôi còn nhớ rất rõ, khi come out, em ấy cãi nhau với gia đình lâu như vậy cũng không rơi một giọt nước mắt.
Mỗi khi ra ngoài, sẽ mặc kệ tất cả mà nắm tay em ấy, lúc đầu em ấy sẽ tránh, sau rồi cũng quen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-cua-phuc-hac-trung-khuyen-cong-va-ngao-kieu-nu-vuong-thu/3290852/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.