L.
Thực ra Chủ quán vẫn không rõ ý nghĩa của cái gọi là "Chỗ ngồi độc quyền" rốt cuộc ở đâu,
Nhưng sau vài ngày,
Y bắt đầu hối hận, vì sao không lấy tiền của Nhà thiết kế cơ chứ?
Trước đây, mỗi lần Nhà thiết kế đến ngồi chỗ kia, cơ bản đều chỉ đọc sách,
Người đi thì sách cũng mang đi.
Nhưng bây giờ, anh ngồi kia xem tài liệu, vẽ, mang một đống ảnh đến nghiên cứu,
Hoặc gõ bàn phím khe khẽ, viết mấy thứ linh tinh.
Bởi vì trên cơ bản ngày nào cũng tới đây, không ít đồ đạc anh để nguyên trên bàn, không mang về nữa:
Sách, bản vẽ, bút chì, thước đo,
Thậm chí Chủ quán còn nhìn thấy có cả hợp đồng.
Anh đã tận dụng hoàn toàn cái bàn kia.
Chủ quán cảm thấy y hẳn là nên tức giận —
Tiệm cà phê nho nhỏ, giống nhà của y, nay như bị một người khoét một lỗ, mạnh mẽ chui vào cùng chung sống.
Nhưng y cố gắng một chút, lại phát hiện mình không thể nào tức giận được.
Thật khiến người ta phiền muộn mà.
Cũng may mỗi ngày, lúc gần đi, Nhà thiết kế đều đem các thứ trên bàn dọn dẹp gọn gàng, nên cũng không ảnh hưởng gì.
Hơn nữa, dù thế nào, bản thân mình thực sự đã có giao ước với anh ta.
Chủ quán cúi đầu nhìn tay mình,
Tên của Nhà thiết kế đã không còn nhìn thấy được nữa.
Nhưng mỗi khi y nắm tay mình,
Lại dường như vẫn có thể cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-cua-chu-quan-va-nha-thiet-ke/3567179/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.