A.
Xe của Nhà thiết kế phải đi đưa đi bảo trì, thế là anh quyết định ngồi xe buýt đi làm.
Nhưng khi anh lên xe, lục lọi khắp người, phát hiện ngoài các loại thẻ chẳng còn đồng tiền nào, anh bắt đầu nghĩ liệu có phải đây là một sự lựa chọn sai lầm hay không.
Lúc này, xe đã bắt đầu chuyển động.
Vậy chẳng còn cách nào khác.
Nhà thiết kế nghĩ vậy, vì thế anh chưng cái mặt liệt của mình nhìn bác tài: Xin lỗi, hình như tôi không mang theo tiền.
Tất cả người trên xe bắt đầu nhìn Nhà thiết kế bằng ánh mắt khác, có lẽ bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng, còn có loại người ăn mặc sáng sủa như vậy, thế mà ngay cả một đồng tiền cũng chẳng có, cuối cùng có người còn nói lớn, ý bảo anh định ăn quỵt tiền xe buýt.
Bác tài nhìn anh một cái: Lần này thôi thì bỏ qua. Anh bạn trẻ, cần phải tự trọng chứ.
Nhà thiết kế có chút buồn bực.
Anh định đến trạm kế một cái là xuống xe, kết quả bác tài nói vậy, khiến cho anh giống như đang cố ý vậy, muốn mở miệng giải thích lại thấy rất là có cảm giác giấu đầu hở đuôi, vậy là đành phải đứng im, giả vờ không nghe thấy.
Ánh mắt khách trên xe nhìn anh đã từ khác thường trở thành khinh thường: Giỏi cho cái đồ vô liêm sỉ, da mặt quá dày.
Lách cách.
Chỉ thấy một đồng xu được nhét vào khe mua vé, theo sau là một giọng nói nhẹ nhàng: Bác tài, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-cua-chu-quan-va-nha-thiet-ke/3567177/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.