Lão thái thái lớn tuổi, trong viện Phúc Thọ thường xuyên đốt đàn hương có tác dụng an thần, từng làn khói nhẹ lượn lờ, trong yên lặng, lông mày của Trần Loan nhăn ngày càng chặt, cuối cùng xoắn thành một nút thắt.
Lão thái thái hồi lâu không nghe thấy tiếng nàng, hơi quay đầu sang, tròng mắt vẩn đục xoay chuyển, dừng trên mặt Trần Loan, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Loan buông tay đỡ lão thái thái, sau một lúc lâu, giống như cực kỳ khó xử nhìn sắc mặt không tốt của Trần Diên, sau đó khẽ thở dài, nói: “Ngày mười hai tổ mẫu và di nương muốn lên chùa dâng hương, chi bằng để nhị muội đi cùng mọi người?”
Lão thái thái mê tín, cứ cách một thời gian lại lên chùa thắp hương bái Phật, cầu cho người nhà được bình an, mọi việc trôi chảy, mà Khang di nương lại là nữ nhân duy nhất ở hậu viện, vì thể hiện lòng hiếu thảo, tất nhiên cũng nhiều lần đi theo.
Lão thái thái mỉm cười phất tay, chậm rãi nói: “Bộ xương già này của ta, có Khang di nương đi cùng là đủ rồi, nhị muội con còn nhỏ, lại ham chơi, lên chùa cũng không tĩnh tâm được.”
“Con nên dẫn nó ra ngoài xem xét việc đời.”
Một câu cuối cùng này, người nói vô tình người nghe có ý, Trần Diên đột nhiên ngẩng đầu lên, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, trên mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn khiêm tốn.
Từ nhỏ đến lớn, đủ loại tiệc lớn tiệc nhỏ, người khác gửi thiệp mời đến, trước giờ đều mời Trần Loan tham gia, chưa kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-tuoc/2887240/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.