Bầu trời vốn dĩ còn thấy chút ánh mặt trời cuối cùng cũng tối hẳn đi, tựa như có người phất tay áo làm đổ nghiên mực, mây đen dày đặc, mưa gió nổi lên.
Phòng trong của viện Phúc Thọ lớn như vậy, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vang nhỏ bé của vải vóc ma sát vào nhau.
Lão thái thái dựa vào gối mềm thở hổn hển, Trần Loan vội vàng đến gần vỗ ngực cho bà, cúi đầu dịu dàng nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Tổ mẫu bớt giận, thân thể người không tốt, không thể tức giận.”
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, xưa nay đụng vào phần nào cũng đau, huống chi hiện tại phải miễn cưỡng khoét đi miếng thịt này. Lão thái thái chỉ cảm thấy huyết dịch trong cơ thể vọt tới mi tâm, căng chướng đau đớn vô cùng.
“Thật sự… thật sự không còn cách nào khác sao?” Bờ môi thâm đen của lão thái thái run rẩy mấy cái, cả người tựa như nến tàn trong gió, chút ánh sáng lờ mờ ấy có thể tắt đi bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Trần Loan phức tạp, trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh đeo một chiếc vòng ngọc dương chi nhẵn nhụi, còn là thứ hôm nàng xuất giá lão thái thái đã ngậm nước mắt nhét cho nàng.
Ánh mắt nàng phức tạp, nàng ngoảnh mặt đi không nhìn vẻ mặt xám tro của lão thái thái.
Trước đây Trần Diên từng tính kế khiêu khích năm lần bảy lượt, cộng thêm thù mới hận cũ từ kiếp trước. Giờ phút này, cho dù Trần Diên có dập đầu nhận lỗi quỳ chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-tuoc/2887219/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.