Đêm khuya, bởi vì mấy ngày trước tiến hành đại lễ đăng cơ và đại lễ phong hậu, cho nên giảm bớt sự bi thương tiên hoàng băng hà. Đường trong cung tĩnh mịch ngoằn ngoèo, đi sâu vào nơi tận cuối của bóng tối. Đèn lồng đỏ hai bên bị gió thổi đong đưa, đột nhiên trở thành nguồn ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Kỷ Hoán phất tay áo bước ra khỏi cung Minh Lan. Đường nét gương mặt cứng rắn lạnh lùng như được tráng thêm một lớp ánh sáng sắc bén. Vô số hình ảnh lóe lên trong đầu hắn, những kí ức đó giống như một con dao sắc bén cắm vào ngực hắn, đâm hắn đến mức máu chảy giàn giụa. Mỗi một hơi thở đều dồn dập mang theo sự đau đớn.
Hồ Nguyên không dám nói câu nào, dưới cơn thịnh nộ, quân vương đi nhanh như bay. Y chạy chậm khó khăn lắm mới đuổi kịp. Một lúc sau cả người toát mồ hôi, gió nhẹ thổi qua, lạnh rét buốt.
Điện Dưỡng Tâm đèn đuốc sáng trưng. Cung nữ, thái giám hầu hạ đều trang nghiêm nối đuôi nhau lui ra khỏi điện. Hồ Nguyên và Phương Hàm đưa mắt nhìn nhau, khó hiểu trước cơn thịnh nộ vô cớ của đế vương.
Rõ ràng... buổi trưa đi cung Minh Lan còn đang tốt đẹp mà.
Hoàng Hậu nương nương chỉ đến chỗ tam công chúa ngồi một buổi chiều, lúc đó dù sắc mặt chủ tử gia không tốt lắm, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Sau đó bệnh đau đầu của chủ tử gia phát tác, lại không cho phép gọi thái y, chỉ ở trong cung Minh Lan nằm chợp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-tuoc/2887192/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.