Mắt thấy thời gian sắp tới, Trần Loan nói thêm vài lời khách sáo với bọn họ, thưởng tơ lụa thuộc hàng tứ phẩm. Mấy vị quý phu nhân hốt hoảng lo sợ từ sáng đến giờ không nghĩ rằng nói chuyện phiếm vài câu đã kết thúc rồi, trước khi đi còn đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút khó tin.
Đây không giống như bọn họ tưởng tượng.
Bên ngoài cung Minh Lan, chim hót côn trùng kêu, những con bướm đầy màu sắc đậu trên những bông hoa hé nở, cánh giang ra thu lại, hòa làm một thể với môi trường xung quanh, tràn đầy sức sống.
Trần Loan mất hết sức lực ngã xuống chiếc ghế mềm, cho dù trên ghế đã trải trước một lớp đệm êm ái, ngồi lâu hơi lạnh truyền vào tận xương tủy.
Lưu Nguyệt và Bồ Đào vội vàng bước tới đỡ nàng lên sạp nhỏ, lấy hai cái gối mềm đặt ở phía sau lưng, cuối cùng Trần Loan mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thả lỏng môi dưới bị cắn ra, có thể nhìn thấy một hàng dấu răng.
Bồ Đào thấy vậy không khỏi tức giận ai oán mấy chữ: "Nếu như năm đó không phải di nương và nhị tiểu thư tâm địa độc ác đẩy chủ tử xuống nước thì bây giờ chủ tử cũng không cần phải chịu khổ như vậy. Theo nô tỳ thấy, bọn họ có kết cục ngày hôm nay là đúng người đúng tội!"
Lưu Nguyệt hiếm khi không lên tiếng trách mắng, chỉ nhíu mày cầm lấy chiếc bát ngọc từ tay cung nữ đưa cho Trần Loan, nói: "Nương nương uống trước bát nước gừng đường nâu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-tuoc/2887164/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.