Đi ra khỏi nhà lao Đại Lý Tự, trời đã tối đen, các vì sao lấp lánh, ngôi sao này mới sáng lên, thì ngôi sao kia lại mờ đi, lặp đi lặp lại. Cả bầu trời đầy những đốm huỳnh quang sặc sỡ như có một sức hấp dẫn đặc biệt, dễ khiến ánh mắt con người mơ mơ màng màng, một lúc lâu vẫn không hoàn hồn.
Tâm trạng Trần Loan từ lúc đi vào đến lúc đi ra đều không được tốt, gương mặt ủ rũ, mày nhíu chặt. Người đàn ông bên cạnh có sống mũi cao thẳng, sườn mặt ôn hòa, chỉ nhìn thế thôi đã cảm thấy một loại áp bức lạnh lùng. Trần Loan hơi cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt một góc tay áo của hắn, ngẩng đầu khẽ hỏi: "Hoàng Thượng định xử lý Triệu Khiêm thế nào?"
Dù sao hiện tại không thể xử lý được, Quận chúa Cẩm Tú và ám vệ của Triệu Khiêm đều biến mất không dấu vết. Tiếp tục ẩn nấp, đây dù sao cũng là một nguy cơ tiềm ẩn, Kỷ Hoán không thể bỏ mặc được.
Triệu Khiêm tự chui đầu vào lưới, có thể là do ôm hy vọng có thể lật ngược vụ án của Tả Tướng quân, cũng có thể là khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác, mưu đồ hành động tiếp theo.
Người phủ Quốc Công đã chết hết, chỉ còn lại một người duy nhất...
Kỷ Hoán tách ngón tay ngọc ngà như cọng hành của nàng ra, nắm chặt, lông mày lạnh lùng cứng rắn giống như mảnh băng ngưng tụ lại, nhưng lời nói lại ấm áp như nước mùa xuân, theo gió nhẹ nhàng bay vào tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-tuoc/2887157/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.