🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc này Tô Kỳ mới thu tầm mắt về, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Ông hơi do dự, không biết có nên đồng ý hay không.

Lúc bị triệu về kinh, ông không suy nghĩ sâu xa như vậy. Chỉ đến khi lúc nãy Kỷ Hoán nhắc đến việc để ông khôi phục lại chức vị, làm việc chăm chỉ thêm vài năm, Tô Kỳ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa lời từ chối.

Lần này ông vào kinh, việc quan trọng nhất là gặp ngoại tôn nữ, việc thứ hai là giám sát hai đứa cháu trong nhà chuẩn bị cho kỳ khoa cử. Dù sao thì ông cũng đã già, không còn tinh lực rồi.

Nhưng bây giờ ngay từ giây phút ông nhìn thấy ngoại tôn nữ giống như tạc ra cùng khuôn với nữ nhi đã mất của mình, ngọn lửa trong lòng đã tắt hơn mười năm lại nhen nhóm một lần nữa.

“Bệ hạ, chuyện này để cho thần suy nghĩ, trở về thương lượng với người nhà một phen, trong vòng ba ngày nhất định sẽ cho người đáp án.” Ánh mắt Tô Kỳ hơi hơi lóe lên, nhưng rồi lại buông lỏng.

Từ lúc đầu không chút do dự từ chối, cho đến hiện tại suy nghĩ ba ngày, Kỷ Hoán hài lòng gật đầu, giọng nói cũng mềm mỏng hơn rất nhiều: "Thái phó vừa mới về kinh, hôm nay trẫm không giữ người lại. Ngày mai trẫm và Hoàng Hậu đến cửa bái phỏng, nhất định sẽ uống thoải mái cùng Thái phó."

Gương mặt nghiêm túc của Tô Kỳ thả lỏng ra, lén lút liếc nhìn Trần Loan, thấy nàng mỉm cười điềm đạm, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cảm giác thương xót càng đậm. Đối với danh xưng Thái phó trước đó của Nguyên Thành Đế, ông không định phản bác.

Chờ bóng dáng còng lưng của ông cụ biến mất khỏi tầm mắt, Trần Loan mới thu ánh mắt về, lo lắng nói với Kỷ Hoán: “Ngoại tổ phụ tuổi tác đã cao, thật sự có thể tiếp tục giữ chức vụ Thái phó sao?”

Kỷ Hoán nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, cầm bút vẽ lên giấy tuyên thành trắng muốt, vừa viết vừa nói: "Chỉ là giả bộ thôi."

“Có thể ăn có thể uống, có thể nhảy có thể múa, mỗi ngày đều có thể đánh hai bài quyền. Tối hôm qua lúc vội vàng vào viện, còn khua roi dọa sợ biểu đệ của nàng nữa.” Kỷ Hoán không thèm ngước mắt lên, động tác tay vẫn như nước chảy mây trôi, không hề có điểm dừng.

....

Trần Loan trăm triệu lần không ngờ lại là như vậy, khẽ mở miệng, một hồi lâu mới hiểu ra, không biết có nên cười hay không, chỉ là cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Chỉ mới nhìn vài lần, nàng đối với Tô Kỳ có một loại cảm giác thân thiết kỳ lạ, loại cảm giác này chưa bao giờ có với Trần Thân và lão thái thái.

“Thiếp nghe nói trong phủ có mấy biểu đệ biểu ca đặc biệt lên kinh tham gia khoa cử, tại sao Hoàng Thượng muốn giữ ngoại tổ phụ ở lại triều đình?” Trần Loan có chút khó hiểu, nghiêm túc hỏi.

Với độ tuổi của Tô Kỳ, cho dù bây giờ có đồng ý, thì vài năm nữa ông cũng phải hoàn toàn hồi phủ dưỡng lão, đi đi về về lăn qua lăn lại, chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện sao?



Kỷ Hoán đặt bút xuống, vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, gợn sóng trong đôi mắt đen láy càng lúc càng cao, hàm dưới thon gầy hơi nhếch lên, giọng nói hơi căng thẳng: "Hậu bối do đích thân Tô Kỳ bồi dưỡng ra, ta không có gì không yên tâm. Nhưng thiếu niên cho dù giỏi đến đâu cũng cần có thời gian tích lũy kinh nghiệm, nếu giao trọng trách nặng nề cho người mới, thì khó mà làm người dưới tin phục."

"Hai ba năm này, chỉ cần Tô Kỳ đứng vững trong triều, hậu bối Tô gia có thể thuận thế vùng lên."

Người đàn ông này chuyện gì cũng suy nghĩ đến, từng chữ từng câu đều là vì nàng mà suy nghĩ. Trần Loan khịt mũi, muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại không nói được lời nào, chóp mũi đột nhiên xông lên một trận chua xót.

Kỷ Hoán nhìn thấy tiểu cô nương vì cảm động mà gương mặt đỏ bừng lên, không nhịn được cong khóe môi, bổ sung câu nói hoàn chỉnh: “Sau hai ba năm nữa, trưởng tử của chúng ta ra đời. Trẫm muốn để cho nàng những thứ tốt đẹp nhất, hài tử cũng vậy."

Hắn đã từng chịu đựng những cực khổ trong vũng bùn, chịu đựng những cái nhìn thờ ơ, tất nhiên sẽ không để hài tử của bọn họ phải như vậy.

Hài tử vừa được sinh ra, nó sẽ là Thái Tử.

Trần Loan theo bản năng đưa tay vuốt ve cái bụng phẳng lì của nàng, không nhịn được hỏi: “Vậy nếu là nữ hài, Hoàng Thượng sẽ không thích sao?”

Nét mặt của Kỷ Hoán rất dịu dàng. Trong đầu hắn phác họa một bức tranh, một cô nương nhỏ nhỏ trắng trắng, gương mặt giống Trần Loan bảy tám phần, cả ngày dính lấy hắn, nũng nịu duyên dáng gọi phụ hoàng.

Tất nhiên là đáng yêu được người yêu thương giống như mẫu thân nàng lúc nhỏ.

“Cũng tốt.” Trong Ngự Thư Phòng to lớn, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông cực kỳ êm tai, giống như tiếng kèn trầm thấp: “Nữ nhi giống nàng, ta càng thích.”

Gương mặt Trần Loan chợt ửng đỏ, nàng nhìn chằm chằm mũi chân của mình, khẽ lẩm bẩm một câu: "Bây giờ vẫn còn sớm."

...

Trần Loan vốn cho rằng Kỷ Hoán nói ngày hôm sau đến làm khách chỉ là câu nói khách sáo, cho đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy người đàn ông mặc áo bào màu xanh. Cách tấm bình phong cũng vẫn có thể nhìn thấy được dáng người thẳng tắp và khí chất lạnh lùng xuất trần của hắn.

Bồ Đào mở một cánh cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, bụi trắng bay lượn xoay tròn trong quầng sáng đủ màu, muốn rơi mà không rơi, bồng bềnh bay bổng, hương thơm thanh bình theo gió bay ra. Trần Loan đang ngồi trên giường đứng dậy, cố ý thấp giọng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Lưu Nguyệt bưng một cái chậu bạc đi vào, nhìn mặt trời treo cao bên ngoài, thành thật nói: "Nương nương, giờ Tỵ rồi."

Trần Loan lại liếc mắt nhìn người bên ngoài, hỏi: "Hoàng Thượng đến lâu chưa?"



Nói đến đây, Lưu Nguyệt cảm thấy xấu hổ thay cho chủ tử. Nàng nhích lại gần Trần Loan, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Hoàng Thượng đã ở đây gần nửa canh giờ rồi, còn gọi nương nương mấy lần..."

Chỉ là người ngủ say, không tỉnh.

Lưu Nguyệt không dám nói nửa câu sau.

Nhưng cho dù Lưu Nguyệt không nói gì, Trần Loan cũng có thể đoán được điều gì đó thông qua nét mặt của Lưu Nguyệt. Trần Loan im lặng một lúc rồi lẳng lặng nằm xuống.

Sắc mặt Lưu Nguyệt đột nhiên trở nên khó tả, nàng do dự một chút, sau đó cúi người nhắc nhở: “Nương nương, hôm nay người sẽ đi Tô phủ với Hoàng Thượng, người quên rồi sao?”

Mắt Trần Loan mê man một lúc, lại ngồi dậy liếc mắt nhìn người ngồi ngoài bình phong, xác định hắn mặc thường phục xuất cung, ánh mắt lập tức thay đổi, dù sao cũng vẫn phải thức dậy.

Lúc này Lưu Nguyệt và Bồ Đào nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.

Không biết mấy ngày nay nương nương làm sao, có lẽ là do mấy ngày này uống thuốc điều dưỡng thân thể, trở nên thèm ngủ. Hai ba tháng trước mỗi lần bọn họ đi vào đều phải nhẹ tay nhẹ chân, mỗi khi có bất kỳ tiếng động nào nương nương sẽ tỉnh, tỉnh rồi thì không ngủ được nữa.

Nói đến điều này cũng thấy kỳ quái.

Nhưng nhìn thấy thân thể nương nương đầy đặn, cũng không tính là thay đổi xấu. Lại nhớ đến lời Tô ma ma nói, nữ nhân và nữ hài không giống nhau. Đầu óc nàng thông minh, mơ hồ hiểu ý của Tô ma ma, chỉ là da mặt mỏng, không dám nghĩ sâu.

Xe ngựa rời cung không bắt mắt, Trần Loan còn hơi buồn ngủ, dựa vào vai người đàn ông chợp mắt một lúc. Kỷ Hoán khá lo lắng, nhíu mày hỏi: “Tối qua trẫm không về điện Dưỡng Tâm, lại mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon?”

Khi một người đàn ông có tâm trạng không tốt, sẽ luôn theo bản năng tự xưng trẫm. Mí mắt Trần Loan động đậy, nhưng vẫn không mở nổi.

Nàng hờ hững đáp lại rồi dựa vào người hắn, nhỏ giọng oán thán: “Không biết tại sao, bây giờ hễ nằm xuống giường, là mắt nhắm lại không mở nổi.”

Hơn nữa còn gọi cũng không tỉnh.

May mắn trong hậu cung không có Hoàng Thái Hậu chèn ép, cũng không có phi tần đối phó, nếu không mỗi ngày đều sẽ mệt chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.