Bóng dáng Nam Dương Vương nhanh chóng hoà vào màn đêm vô tận, Trần Loan đưa mắt nhìn vài lần rồi đưa tầm mắt về, bước qua ngạch cửa màu đỏ thẫm tiến vào Ngự Thư Phòng.
Tấm rèm hạt nâng lên lại hạ xuống, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.
Trong phòng đốt trầm hương an thần tĩnh tâm, làn khói lượn lờ trên chiếc lư hương tinh xảo, cửa sổ hai bên phía Đông Nam đều đóng chặt, mùi hương ngọt lành theo hô hấp tràn vào trong lòng, những suy nghĩ phức tạp trong đầu Trần Loan dần tĩnh lặng.
Kỷ Hoán không ngồi trên chiếc ghế tử đàn oai phong nghiêm nghị giữa căn phòng, Trần Loan hơi dừng bước chân, sau đó chuyển qua chiếc bình phong song long tranh châu, nhìn thấy người đàn ông dựa nửa người vào thành giường, vẻ mặt mệt mỏi, mà người sau cũng ngửi thấy mùi hoa đào thoang thoảng trong không khí, chậm rãi mở mắt ra.
Trần Loan đặt hộp thức ăn trong tay lên chiếc bàn bên cạnh, phát ra tiếng va chạm rất nhẹ, đôi mày đẹp nhăn lại, đôi môi đỏ khẽ mím, sắc mặt không vui.
Từ góc độ này, vừa lúc có thể nhìn rõ ràng các tơ máu hỗn loạn trong mắt người đàn ông - không biết đã bao lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi.
Kỷ Hoán đứng dậy như không có việc gì xảy ra, móc tay về phía nàng, giọng điệu lười biếng: “Tới rồi?”
Không có gì bất ngờ, ngược lại cứ như thể đã đoán trước được nàng sẽ tới.
Trần Loan nhướng mày, đi vài bước về phía hắn, người đàn ông giang cánh tay dài ôm người vào lòng. Hắn đột nhiên cắn vành tai trắng nõn của nàng như thể cực hận, hơi thở nóng bỏng phả ra cùng tiếng cười mơ hồ, toàn thân Trần Loan run lên, mềm thành vũng nước, nhưng vòng eo lại bị một đôi bàn tay lớn như sắt giam cầm.
Sau một lúc lâu, người đàn ông mới thản nhiên nghiêng đầu, nhìn dấu răng như ẩn như hiện kia cười khẽ vô cùng hài lòng.
Trần Loan mơ màng, ngón tay ấn lên dấu răng truyền ra cảm giác đau đớn mơ hồ, đôi mắt hạnh tinh xảo bao phủ một lớp sương mù ẩm ướt. Nàng nhìn Kỷ Hoán không nói lời nào, vẻ mặt chỉ càng thêm vô tội.
“Qua đêm nay là ngày thứ tư.” Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng: “Nếu trẫm không xuất hiện, nàng thật sự không tới tìm?”
Dứt lời, bản thân lại tự cười khẽ vì tức giận.
Tiểu cô nương không có lương tâm.
Trần Loan chớp chớp mắt, hàng mi dài cong vút như một cọng lông vũ trêu chọc lòng người, lặng lẽ buông xuống, ngay cả giọng nói cũng cực nhẹ: “Mấy ngày nay, nếu Hoàng Thượng không gặp triều thần thì bận bịu duyệt tấu chương, thần thiếp muốn tới cũng không có cơ hội.”
Hậu cung không được tham gia vào chính sự, tuy nàng được sủng ái, nhưng cũng không thể phá vỡ quy củ lão tổ tông định ra, nếu không sẽ thật sự trở thành yêu hậu mê hoặc quân tâm, phạm thượng gây rối.
Hơn nữa, chuyện có thể khiến người đàn ông bận rộn ba ngày hai đêm không khép được mắt nhất định rất quan trọng. Nàng không giúp được gì cũng thôi đi, nhưng không thể kéo chân sau của hắn vào lúc này.
Suy nghĩ trong lòng tiểu cô nương hiện rõ trên gương mặt, Kỷ Hoán không khỏi bật cười. Bởi vì là ban đêm, nên nàng không búi tóc gọn gàng chỉn chu như ban ngày, mái tóc dài tựa rong biển buông xoã tự nhiên, phía trên cài một chiếc trâm ngọc tinh xảo như dương chi, càng đến gần, mùi hương hoa đào lại càng thêm quyến rũ.
Trong Ngự Thư Phòng có một chiếc giường chạm ngọc, chuyên dùng để các đế vương nghỉ ngơi sau khi mệt mỏi xử lý chính vụ, mấy ngày qua Kỷ Hoán đều nghỉ tạm ở đó.
Hai người nằm nghiêng, bốn mắt nhìn nhau, Trần Loan nhìn tơ máu trong mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Thiếp mang cho chàng chút điểm tâm, dùng trước rồi nghỉ ngơi.”
Kỷ Hoán cười khẽ, nhắm mắt trong giây lát, tính trẻ con ép nàng nằm trên cánh tay gầy nhưng săn chắc mạnh mẽ của hắn, trong giọng nói lộ vẻ mệt mỏi: “Ta cảm thấy hơi mệt.”
Đây là lần thứ hai nàng nghe hắn nói từ mệt.
Lần đầu tiên là trước khi thành thân, Kỷ Tiêu bất ngờ bị phát hiện giấu binh khí ở thôn trang bên ngoài kinh thành. Trần Loan không hiểu điều bí ẩn trong đó, chỉ biết Xương Đế tức giận, Kỷ Tiêu rơi khỏi vị trí Thái Tử cao cao tại thượng. Ngày ấy khi nàng nhìn thấy Kỷ Hoán, bọng mắt hắn thâm quầng, mỉm cười nói với nàng rằng hắn hơi mệt.
Vậy lần này, là vì sao?
Dáng vẻ của nàng quá thuần khiết ngây thơ, Kỷ Hoán vươn tay, nhìn mái tóc đen như nước chảy qua kẽ tay mình, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Năm ngày sau Triệu Khiêm sẽ bị chém ngang người thị chúng.”
Trần Loan do dự mở miệng: “Vậy làm thế nào để tìm ra quận chúa Cẩm Tú và ám vệ phủ Tả Tướng quân?”
Kỷ Hoán xoa vầng trán nhẵn nhụi của nàng, chỉ cười không nói.
Một lát sau, bản thân Trần Loan cũng phản ứng lại, đầu tiên nàng nhếch môi, sau đó tự chế giễu bản thân mình: “Đúng là ngốc nghếch.”
Với tình yêu mà quận chúa Cẩm Tú dành cho Triệu Khiêm, đau khổ chờ đợi mười mấy năm không oán không hận, thì sao có thể trơ mắt nhìn Triệu Khiêm bị giết chết.
Nếu đã như vậy, năm ngày sau, chắc chắn quận chúa Cẩm Tú sẽ xuất hiện trên pháp trường, giống như lần trước bọn họ cướp ngục.
Nghĩ như thế, Trần Loan cũng biết mấy ngày qua Kỷ Hoán bận rộn chuyện gì. Nếu đã biết hành động tiếp theo của quận chúa Cẩm Tú, vậy bọn họ cũng có thể giăng thiên la địa võng xung quanh pháp trường, chỉ chờ kẻ địch cắn câu.
Nghĩ đến đây, Trần Loan cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Ngày nào còn chưa xử lý chuyện này, ngày đó vẫn còn những mối nguy hiểm tiềm ẩn, nàng không muốn bị ám vệ hoàng gia theo dõi và bảo vệ mỗi ngày.
“Đợi chuyện này qua đi, thiếp muốn triệu Giai Giai vào cung một chuyến. Nàng ấy mới ấn định hôn sự, sang năm sẽ xuất giá.” Nàng tạm dừng, rồi lại tiếp tục: “Mấy ngày trước Viên Viễn đã trở về nước Tấn, trước khi rời đi, Thiền Nhi đã đồng ý hôn sự với hắn.”
Ba người các nàng muốn tụ tập trò chuyện trên trời dưới đất, không biết phải năm nào tháng nào, thật ra Trần Loan và Thẩm Giai Giai không khó để gặp mặt, nhưng nếu Kỷ Thiền gả đến Tấn Quốc, bọn họ sẽ cách xa vạn dặm.
Trần Loan đang nói, một cảm giác khó tả đột nhiên trào dâng trong lòng. Từ nhỏ Kỷ Thiền và Thẩm Giai Giai đã bảo vệ nàng, ba người họ gần như nắm tay nhau lớn lên, nháy mắt đã tới tuổi lập gia đình, trong lòng nàng có một nỗi buồn không nỡ trước lúc chia ly, đồng thời xen lẫn hy vọng về tương lai.
Ba người các nàng đều sẽ êm đẹp, nhiều năm sau, họ vẫn có thể ngồi một chỗ, cười nói về những chuyện hài hước thời niên thiếu.
Người đàn ông im lặng hồi lâu, Ngự Thư Phòng tĩnh lặng, Trần Loan cụp mi nhìn, chỉ thấy hắn đã nhắm mắt, hàng mi dày như nữ tử, lẳng lặng nằm dưới mí mắt. Sau khi người đàn ông chìm vào giấc ngủ, vẻ lạnh lùng u ám trên gương mặt biến mất hầu như không còn, khuôn mặt góc cạnh trở nên dịu dàng ấm áp.
Trần Loan khẽ đặt tay lên eo hắn, trong lòng bình yên, không lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày lướt qua đầu ngón tay trong nháy mắt, sáng sớm ngày thứ tư, tiếng kêu vang của chim chóc côn trùng bên ngoài không dứt bên tai, mặt trời toả ánh sáng rực rỡ, đêm qua trời mưa lớn, nhưng hôm nay thời tiết lại rất đẹp.
Trần Loan cầm trong tay cuốn sách cổ tối nghĩa khó hiểu, tâm trí lại hoàn toàn không đặt ở đó.
Trưa ngày mai, Triệu Khiêm sẽ bị lôi ra ngoài chém đầu thị chúng, nhưng bên phía quận chúa Cẩm Tú chậm chạp không có động tĩnh. Nàng đột nhiên hơi hoảng hốt, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, lại bị đè xuống.
Hôm nay Lưu Nguyệt cắm vài đoá hoa hồng vào trong bình, nụ hoa phía trên toả hương thơm, dịu dàng tươi mát, khiến cho điện Dưỡng Tâm có phần nặng nề này thêm chút sức sống.
Bồ Đào bưng một bát cháo đến trước mặt Trần Loan, hỏi: “Ngự Thiện Phòng làm rất nhiều điểm tâm mới, nương nương có muốn nếm thử không?”
Hai mắt Trần Loan sáng lên, rồi lại chợt ảm đạm, nàng lắc đầu, tiếc nuối từ chối: “Không được, lát nữa lại bị đau răng, ta thật sự không chịu được.”
Trái lại Tô ma ma như có điều suy tư nhìn chằm chằm bụng dưới của Trần Loan hồi lâu, không biết nghĩ tới điều gì, một lát sau bà ấy mới cười nói: “Thời gian này khẩu vị của nương nương tốt hơn không ít.”
Trần Loan gật đầu: “Có lẽ do ta vẫn dùng thuốc của Từ thái y để điều dưỡng thân thể, nên khoảng thời gian này đúng là có ăn nhiều hơn trước.”
Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nên hạn chế hơn.”
“Nương nương có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Trần Loan liếc nhìn Tô ma ma, thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà, nàng cũng cẩn thận suy nghĩ, thật lâu sau mới mất tự nhiên nói: “Thời gian ngủ cũng dài hơn, thường xuyên mặt trời lên cao mới tỉnh giác.”
Từ năm mười ba tuổi, nàng đã không còn tật xấu ngủ nướng, ngày ngày dậy sớm thỉnh an lão thái thái, dần dà cũng hình thành thói quen, cho dù là những ngày đông khó khăn nhất, nàng cũng sẽ dậy sớm.
Tô ma ma hít một hơi thật sâu, sau đó lập tức nở nụ cười, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng, bà lẩm bẩm nói: “Nguyệt sự tháng trước của nương nương còn chưa tới đâu.”
Trần Loan sửng sốt, chợt hiểu ra ý bà, nhất thời chết lặng, nàng lắc đầu, ngập ngừng mở miệng: “Nhưng nguyệt sự của bổn cung thường không chính xác, có vài lần một hai tháng không tới, hơn nữa thái y cũng nói, khả năng mang thai trong mấy năm nay là rất nhỏ.”
Nếu không Kỷ Hoán đã không nói hai ba năm sau hãy mang thai.
Vì hắn sợ sẽ làm tổn thương thân thể nàng.
Tô ma ma vui đến đỏ cả mặt, bà vỗ tay nói: “Không sai được, không sai được! Nô tài cho người đi gọi thái y bắt mạch cho nương nương.”
Đây chính là niềm vui lớn.
Lưu Nguyệt và Bồ Đào cũng vây quanh, cười tươi như hoa hồng mới nở bên bờ tường, các nàng đều theo hầu bên người Trần Loan từ nhỏ, từ phủ Trấn Quốc Công đến Đông Cung, rồi ở lại cung Minh Lan. Con đường này nhìn qua có vẻ rộng lớn, nhưng thật ra lại đầy cạm bẫy và chông gai, cho đến bây giờ, sự xuất hiện của tiểu chủ tử không thể nghi ngờ chính là một châm mạnh vào tim.
Sau này nương nương có thể yên giấc vô lo rồi.
Trong lòng Trần Loan rối bời, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trước lời nói của Tô ma ma, nàng đưa tay vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của mình, làm thế nào cũng không dám tin bên trong lại có một đứa trẻ.
Con của nàng và Kỷ Hoán.
Mắt hạnh của Trần Loan chậm rãi cong thành hình trăng non, có rất nhiều phản ứng từ cơ thể mà trước đó nàng không để ý đến đã minh chứng cho đáp án này. Nàng nghĩ nếu đêm nay người đàn ông trở về, nàng nên nói cho hắn tin tức tốt này như thế nào.
Chắc chắn hắn sẽ vui vẻ cười khẽ, có thể ngay lúc đó hắn không thể hiện nhiều, nhưng sau lưng lại lén mở sách cổ, chọn rất nhiều tên hay cho đứa nhỏ, sau đó suy đoán trong lòng là nam hài hay nữ hài.
Nam nữ không quan trọng, ngày tháng của bọn họ còn rất dài.
Trần Loan nghĩ, hoá ra trong vô thức, nàng đã hiểu rõ hắn đến vậy, thậm chí nàng đoán ra được phản ứng theo bản năng của hắn.
Tô ma ma vẫn chưa trở về, tấm rèm lại bị một cung nữ sắc mặt hoảng loạn khác mở ra. Nàng ta xách vạt váy, không nói hai lời đã quỳ gối trước mặt Trần Loan, hai hàng nước mắt hiện rõ trên gương mặt.
Lưu Nguyệt lập tức chắn trước mặt Trần Loan, lạnh giọng quát: “Làm càn, Hoàng Hậu nương nương còn…”
Nàng ấy mau chóng ngậm miệng, Trần Loan cũng phát hiện manh mối, ánh mắt rơi vào gương mặt Liễu Chi, ý cười trên mặt dần phai nhạt, cảm giác bất an trong lòng ngày càng mạnh mẽ.
Các nàng đều biết cung nữ nước mắt giàn giụa trước mặt, giống như Lưu Nguyệt và Bồ Đào, từ nhỏ nàng ta đã hầu hạ bên người Kỷ Thiền, rất được Kỷ Thiền coi trọng, tựa như mối quan hệ giữa Lưu Nguyệt, Bồ Đào và Trần Loan.
Mí mắt Trần Loan giật giật, Bồ Đào đỡ người đứng dậy, nhíu mày hỏi: “Liễu Chi tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?”
“Hoàng Hậu nương nương, ngài mau cứu công chúa, công chúa sắp không xong rồi!” Nàng ta dựa lên người Bồ Đào, khóc tới mức cả người không có sức, lặp lại ngắt quãng: “Công chúa bị người ta hạ độc… Lúc nô tỳ rời đi, ngài ấy đã không nói chuyện được nữa… Liên Tâm đi mời thái y, không biết hiện tại đã đến chưa, cuối cùng công chúa nói với nô tỳ, ngài ấy muốn gặp nương nương, nên vừa rồi nô tỳ mới…”
Mới gấp đến độ không bận tâm đến lễ nghĩa.
Mặt Trần Loan cắt không còn giọt máu, chén trà đột nhiên rơi xuống đất, rơi tới độ tan tành, nước trà ấm áp như dòng suối nhỏ uốn lượn chảy dưới chân nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]