Bóng dáng Nam Dương Vương nhanh chóng hoà vào màn đêm vô tận, Trần Loan đưa mắt nhìn vài lần rồi đưa tầm mắt về, bước qua ngạch cửa màu đỏ thẫm tiến vào Ngự Thư Phòng.
Tấm rèm hạt nâng lên lại hạ xuống, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.
Trong phòng đốt trầm hương an thần tĩnh tâm, làn khói lượn lờ trên chiếc lư hương tinh xảo, cửa sổ hai bên phía Đông Nam đều đóng chặt, mùi hương ngọt lành theo hô hấp tràn vào trong lòng, những suy nghĩ phức tạp trong đầu Trần Loan dần tĩnh lặng.
Kỷ Hoán không ngồi trên chiếc ghế tử đàn oai phong nghiêm nghị giữa căn phòng, Trần Loan hơi dừng bước chân, sau đó chuyển qua chiếc bình phong song long tranh châu, nhìn thấy người đàn ông dựa nửa người vào thành giường, vẻ mặt mệt mỏi, mà người sau cũng ngửi thấy mùi hoa đào thoang thoảng trong không khí, chậm rãi mở mắt ra.
Trần Loan đặt hộp thức ăn trong tay lên chiếc bàn bên cạnh, phát ra tiếng va chạm rất nhẹ, đôi mày đẹp nhăn lại, đôi môi đỏ khẽ mím, sắc mặt không vui.
Từ góc độ này, vừa lúc có thể nhìn rõ ràng các tơ máu hỗn loạn trong mắt người đàn ông - không biết đã bao lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi.
Kỷ Hoán đứng dậy như không có việc gì xảy ra, móc tay về phía nàng, giọng điệu lười biếng: “Tới rồi?”
Không có gì bất ngờ, ngược lại cứ như thể đã đoán trước được nàng sẽ tới.
Trần Loan nhướng mày, đi vài bước về phía hắn, người đàn ông giang cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-tuoc/2887147/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.