Một tấm rèm hạt, hai thế giới.
Hàng mi mảnh dài của Trần Loan giống như một chiếc quạt nhỏ tinh tế, lướt nhẹ qua lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông, mang theo chút hoảng loạn, rồi lại quyến rũ linh hồn theo một cách khác.
Đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Hoán bỗng trở nên sâu thẳm như mực, bàn tay còn lại đang buông thõng bên hông hơi nắm chặt, biểu cảm tối tăm phức tạp.
Trần Loan trời sinh có một khuôn mặt nhỏ nhắn như đoá hoa sen tao nhã. Hắn từng nhìn thấy mỗi một nụ cười một cái nhăn mày hay hờn dỗi oán giận trên gương mặt đó, nên lại càng không chấp nhận được người đàn ông bên cạnh nhìn trộm dù chỉ một chút.
Hắn cũng là đàn ông, tất nhiên biết sức hấp dẫn của dung nhan tuyệt sắc này đối với đàn ông, huống chi phía sau tiểu cô nương còn có phủ Trấn Quốc Công, cho dù hiện giờ đã không còn vinh quang như ngày xưa, nhưng vẫn là một phần lực lượng không thể khinh thường.
“Điện hạ?” Trần Loan không nhìn thấy những thứ trước mắt, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, điều này khiến nàng có cảm giác không an toàn, lập tức hơi nghiêng đầu, mở miệng mang theo chút nghi hoặc.
“Lần sau gặp phải Kỷ Tiêu, không cần phải lo trước lo sau như hôm nay, cứ trực tiếp từ chối là được.” Giọng hắn hơi khàn, giống như hạt mưa rơi xuống gạch ngói phủ đầy rêu xanh, dịu êm và mát lạnh.
Dứt lời, hắn cũng buông lỏng tay.
Trần Loan lấy lại ánh sáng, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-tuoc/2886882/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.