Sang Hiểu Thi chạy về phòng bổ nhào lên giường chẳng may đè lên người cậu chủ Hoàng Thiên Minh của mình.
Sang Hiểu Thi oán than trong lòng, làm rách áo thì ngâm đá lạnh, đè lên cậu có khi nào cậu róc xương lột da mình không ta.
Sao số Sang Hiểu Thi tôi lại khổ thế này cơ chứ?
" Em trèo xuống mau cho tôi "
Hoàng Thiên Minh đen mặt, đang ngủ có cảm giác có một cục thịt tròn tròn đang nằm trên người mình, Thiên Minh thật muốn băm kẻ đó ra.
Nhưng mà sau đó Hoàng Thiên Minh cũng sẽ bị mẹ xử tội, có khi ác hơn thế nữa, nên tuyệt nhiên phải nhún phải nhường cho cô người hầu ngốc nghếch, đáng yêu.
" Xin.. lỗi.. cậu.. chủ ạ "
Sang Hiểu Thi lắp bắp trả lời, chống tay ngồi dậy, nhích xa cậu chủ một tí.
" Dậy sớm làm gì? "
Hoàng Thiên Minh gác tay lên trán, ánh mắt có như không nhìn Hiểu Thi cách mình hai gang tay phía giường bên kia, hờ hững hỏi cho có lệ.
Cậu chủ, cậu vô tâm hơn cậu chủ Hoàng Thiên Phong rồi nha!
Sang Hiểu Thi kê gối vào thành giường, ngã lưng xuống, nhàn nhạt đáp trả.
" Làm việc nhà "
" Làm gì giờ này, canh ăn trộm đột nhập ư? "
Hoàng Thiên Minh nheo mắt tỏ vẻ khó chịu. Anh là cậu chủ mà cô người hầu này dám trả lời cộc lốc, lại còn tỏ thái độ hờ hợt với anh sao?
" Nhà cậu chủ ăn trộm nào dám vô "
Sang Hiểu Thi khinh khỉnh nhìn Hoàng Thiên Minh.
" Ừ..thì.. "
Cứng họng, Thiên Minh không biết nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-that-yeu-nghiet/975174/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.