*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vũ cầm tay nó kéo đi đến một ngôi nhà trông có vẻ giống một ngôi nhà hoang, nó ngã xuống, đầu nó sao đau vậy? Nó mệt mỏi đứng dậy và chao đảo bước đi, Vũ khẽ nở một nụ cười nhạt rồi dìu nó bước vào. Có một thứ gì đó tuy mờ ảo nhưng rất thân quen. Nó nắm lấy bàn tay của Vũ và bước vào, đầu nó cứ càng ngày càng đau, tim nó thắt chặt lại khiến nó thấy thật nghẹt thở. Vũ khẽ dìu nó đến bên ghế và để nó ngồi xuống. Nó nhìn quanh, căn nhà mặc dù nhìn rất âm u nhưng lại vô cùng sạch sẽ, cứ như ngày nào cũng có người quét dọn toàn bộ ngôi nhà vậy. Chợt nó nhìn thấy trên tường, một bức ảnh gia đình rất quen thuộc, nó đứng dậy và đi đến bên bức ảnh đó, trong ảnh có vẻ là một gia đình, một người đàn ông đang ngồi chơi đùa với một cậu bé còn người phụ nữ thì đang nói chuyện cùng một cô bé có vẻ bằng tuổi cậu bé kia. Nó giật mình mở tròn mắt, cậu bé kia nhìn thật giống Hoàng Vũ, vẫn đôi mắt hồng tím cùng mái tóc bạch kim kia, còn cô bé kia nữa, rất giống nó hồi nhỏ, nó khẽ rút một tấm ảnh ra từ trong túi của mình, nó nhìn bức ảnh trên tay và cũng nhìn vào cô bé trong bức ảnh kia. Hai người này không khác gì nhau cả.....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-tha-cho-em-di/130584/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.