Tại tầng 80 của Đằng Thị
"Cậu nói thử xem " Đằng Hàn Mạc ngồi tựa vào chiếc ghế xoay nhìn qua phía bạn tốt ý nói cậu giải thích rõ ràng hơn
"Có lẽ do phần kí ức kia của Nguyệt Dao Dao quá thương tâm và đau đớn nên não bộ cô ấy bị tác động mạnh sẽ quên đi tạm thời nhưng mỗi lúc gặp một trường hợp bất giác nhớ đến phần kí ức đó thì sẽ bị đau đầu,có thể là sốt cao " Lưu Ngạo Thiên nằm dài trên chiếc ghế sofa không giữ lấy một chút hình tượng đứng đắn vừa nằm vừa giải thích
Dù sao thì anh ta cũng là một bác sĩ giỏi mà.Mỗi tội cứ trốn nhà đi chơi bời làm điều mình thích.Anh ta bảo không muốn làm việc ở trong bệnh viện của nhà dù đó là bệnh viện quốc tế nổi tiếng mà biết bao nhiêu sinh viên nghành y ao ước.Có gì hay ho? Cứ làm việc trong cái không khí ngột ngạt ấy thì ngay cả bác sĩ như anh còn chết vì buồn chán trước bệnh nhân ấy chứ.Cứ đi thong thả.
Lúc còn ở trong nước Lưu Ngạo Thiên khăng khăng như thế nên liền bị lão lưu bắt ép ra nước ngoài thế mà anh ta vẫn gan dạ trốn qua nước này nước khác du lịch.Nói chứ đến Châu Phi,cùng xa du lịch rồi sẵn chữa bệnh cho dân ở đó thì thoải mái hơn chứ sao
Thôi quay lại vấn đề chính nào
" Có phải khi gặp thứ gì quen thuộc thì nó sẽ xảy ra không?" Đằng Hàn Mạc nhớ rõ có lần hắn đưa cho cô một cái vòng tay sợi bạc nhỏ vừa nhìn cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-rat-cung-chieu-em-tieu-bao-boi/1327289/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.