Sáng hôm sau,Nguyệt Dao Dao đúng là không thể xuống giường, cô uất ức muốn chết,muốn bước chân xuống đất cũng chẳng được,đau nha
Vậy mà trên đàn ông nào đó còn điềm tĩnh trêu chọc
"Sao?Hôm nay em có đi mua áotắm không?Đi sớm kẻo muộn "
Lời nhắc nhở cộng với nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt Đằng Hàn Mạc làm cô uất ức chết mất
Gì chứ? Còn dám nói?Nếu không phải hôm qua hành cô mấy hiệp thì sáng nay cô đã đi được
Giờ cô mới biết mình ngu ngốc mà sập bẫy.Hôm qua chính là nói cho cô đi nhưng trong đầu hắn đã lập kế hoạch sẵn cả.Thật đúng là lừa người
"Thật xấu xa!" Cô miệng chửi thầm
"Em nói gì?" Hắn là lần nào cũng nghe được cô mắng mình nhưng không tức giận lại càng muốn trêu ghẹo cô
"Nào có chứ " Cô chu chu môi cãi lại
Cuối cùng hắn chỉ phì cười tiến lại,xoa đầu cô,nở một nụ cười đầy mê hoặc bảo
"Ngoan,ở nhà, tôi đi làm "
Cô gật đầu ngoan ngoãn,chớp chớp đôi mắt rồi hôn lên má hắn
Hắn hôn vào đầu cô rồi rời đi
" Aiz tiểu thư gọi tớ có việc gì? Mới có 9h sáng " Giọng Hà Mỹ Hoa ngái ngủ đầy khó chịu bên kia đầu dây
"Này mặt trời đã lên mông rồi cậu còn không mau dậy?" Nguyệt Dao Dao trách cứ Hà Mỹ Hoa
"Thật sự mệt mỏi aaaa" Hà Mỹ Hoa ngồi dựa thành giường ngáp một cái rõ dài
" Mới sáng sớm đã mệt mỏi.Chẳng lẽ...." Cô nghi hoặc kéo dài câu đầy sự nghi ngờ
" Aiz nào có,nghĩ bậy " Hà Mỹ Hoa đảo hết cả mặt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-rat-cung-chieu-em-tieu-bao-boi/1327276/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.