Từ quán café trở về, Diêu Tiền Thụ chẳng còn thấy cậu chủ dễ chịu nữa.
Bản mặt vốn dĩ lạnh lùng như bị bỏ vào ngăn đá tủ lạnh lại được chỉnhhình lần nữa, nhiệt độ đã giảm xuống quá phạm vi nhận thức của nhânloại.
Cậu không để ý tới cô, cứ liên tục hẹn hò với NhượcNhược, kệ cho cô đi theo cậu đưa nước, đưa cơm, đưa quần lót, cậu khôngthèm nhìn cô. Chỉ thỉnh thoảng lúc nói chuyện điện thoại mới nghe đượcgiọng của cậu.
“Sao tôi biết được phải chọn hoa gì, cứ chọn đại là được rồi”.
“Tôi muốn bắn một đợt pháo hoa chứ không phải muốn mở dạ tiệc pháo hoa, tôi cũng không cần tài trợ gì cả! Đừng có gọi điện thoại tới nữa”.
“Hình dáng nhẫn kim cương? Tùy đi! Hỏi vợ tôi? Tôi chưa cầu hôn thì lấy đâu ra vợ?”.
“Cạch”.
Cậu tức tối dập điện thoại, nhìn cô vội vã giật mình cúi đầu, không dám nhìn cậu.
Cô là người hầu, không thể nói nhiều, cậu chủ muốn đi cầu hôn ả đàn bàxấu xa, bị ả đàn bà xấu xa dùng thẻ, bị ả đàn bà xấu xa tát, vậy thì điđi. Cô chỉ cần phục vụ tốt là được rồi.
“Cạch”.
Di động bị cậu chủ ném mạnh lên trên bàn nước, cậu quay người đi lên tầng, đóng cửa phòng cái “rầm”.
Bị cậu chủ lạnh lùng không để ý tới, cái sự theo dõi của Diêu Tiền Thụtrở nên quang minh chính đại, ngay cả ánh mắt của Nhược Nhược cũng toànlà mỉa mai.
Cô giống một kẻ phá rối và dư thừa đi theo sau đôinam nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-ho-do/1928335/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.