“Người hầu của tôi, anh dựa vào cái gì mà sai phái?”.
Cổ áoDiêu Tiền Thụ bị người đứng sau xách lên kéo ra sau lưng theo câu nóilạnh lùng ấy, cô ngẩng đầu nhìn quanh, trước mắt chỉ có đường nét hoànmỹ của gương mặt nghiêng.
Cậu chủ cậu chủ, cậu muốn ra mặt giúp em sao? Thật vĩ đại mà!
Diêu Tiền Thụ im lặng nháy nháy mắt, nhìn cậu chủ nhà mình bằng ánh mắt sùng bái.
“Người hầu của tôi, cho dù cô ta có vô dụng dở hơi thích quấy rối thì liên quan gì tới anh!”.
“… Cậu… cậu chủ…”. Cậu nói giúp người ta đấy à? Cách cậu nói giúp người ta khiến người ta khó tiêu hóa quá. Hay cậu đừng giúp em nữa, để mặc em tự sinh tự diệt đi. Hu hu…
Nhìn cậu chủ tính tình khó chịutrước mặt mình, Thư Thành Nhạc không giận mà còn mỉm cười, đẩy kính lênnói, “Ái Tân Giác La Cẩm Ngọc? Con trai của chủ tịch chúng tôi phảikhông?”.
Cậu chủ nheo mắt lại.
“Xin lỗi, tôi vẫn cho rằng Cẩm Ngọc phải là một bé trai bụ bẫm kháukhỉnh, tiết mục chặn xe đánh người của cậu lần trước thực sự đã vượt qua cả dự liệu của tôi, không nhận ra là cậu tới, xin thông cảm. Nhưng…”.
Nhìn lướt qua cô hầu đang ở tâm bão mà không biết gì, Thư Thành Nhạcnhướn mày nói, “Người hầu của cậu xin cậu hãy mang về nhà, qua kiểm tracô ấy không đủ tiêu chuẩn, chúng tôi không thể tuyển người không biếtmột chút gì về lễ nghi trong phòng ăn được.”.
“Hừ! Người hầu của tôi, tôi nói cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-ho-do/1928330/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.