Hoàng Phong chạy như điên đến cửa phòng cấp cứu. Hoàng Kim Ảnh và cậu Nhật Tân kia đang đứng bên ngoài phòng chờ. Trên gương mặt sác sảo của Kim Ánh hiện lên sự khác khổ thể thương tột cùng, hai tay run lẩy bẩy. Nhớ lại những dấu vết xanh tím, những dấu hôn rải đầy trên cơ thể gây yếu của Nguyệt Vy, bà lại đau đến tận tim can, vừa đau, vừa cảm thấy tội lỗi. Là bà đã đứng ra tác hợp cho con trai và Nguyệt Vy, là bà đã cam đoan với Hà Thu rằng Hoàng Phong sẽ yêu thương và chăm sóc Nguyệt Vy thật tốt.
Vậy mà
Khi Hoàng Phong chạy đến trước mặt bà, thần sắc anh tái xanh, ảnh mắt không giấu được sự lo lắng tột cùng, vừa định nói gì đó thì Hoàng Kim Ảnh đã tiến lên cho anh một bạt tai. “Chát." Thanh âm chói tai vang dội cả hành lang, khắc khoải đau thương dội vào lòng người, tê tái, dẫn vặt, đau thương.
Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng đánh Hoàng Phong một lần nào.
Chưa từng.
Con trai của bà trong mắt người khác hoàn hảo giỏi giang biết bao nhiêu, trong mắt bà cũng ưu tú chỉn chu tài ba biết nhường nào. Cuộc đời của Hoàng Kim Ánh, rạng danh, vẻ vang đều vì đứa con trai này. Vậy mà hôm nay Hoàng Phong lại khiến bà thất vọng đến tràn trề. Nhân cách của một người đàn ông được thể hiện qua cách mà anh ta đối đãi với phụ nữ. Và đây, là cách mà con trai yêu dấu của bà đối xử với người con gái nó yêu. Giây phút bà nhìn thấy thân thể xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619976/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.