Lời vừa thốt không chỉ Huệ An mà ngay cả Nhật Tân cũng ngạc nhiên. Cậu nhìn bộ áo quần công sở trên người cô, khó khăn nói một lời: "Không cần đầu. Em ở đây một mình cũng được. Chị về nhà tắm rửa nghi ngợi mai còn đến công ty.
Nguyệt Vy thở dài: "Mấy hôm nay em đều ở một mình à."
Nhật Tân ngày người, đưa mắt nhìn
Huệ An rồi lúng túng trả lời: “Thỉnh thoảng... sẽ có chị Huệ An tới. Mà em là con trai ở bệnh viện một mình thì có sao chứ?"
Huệ An thường xuyên lui tới sao? Nguyệt Vy ngước đôi mắt đỏ ửng nhìn Huệ An thấy cô ấy chột dạ tránh đi, cúi đầu lí nhí nói: "Là Tân không cho mình nói. Không phải mình cố ý giấu.
Nguyệt Vy cũng không trách Huệ An, cô nhẹ giọng nói: "Vậy hôm nay cậu có ở lại không?” “Mẹ mình đang ở trọ, bà ấy lên thăm tớ, lát nữa tớ phải về Nguyệt Vy tự nhiên hỏi lại: “Vậy mấy hôm nay đêm nào cậu cũng ở lại.” Huệ An ngập ngừng cắn môi. Tận thì lảng tránh ánh mắt ngờ vực của Nguyệt Vy. Trong lòng cô đang bùi ngùi bỗng dưng có chút vui vẻ. Hai người này đã đi đến cái mức nào rồi, bây giờ còn giả vờ giấu diếm trước mặt cô.
Nguyêt Vy lau lau khóe måt, mim cười nói với Huệ An: "Tối nay cậu bận, vậy để mình thay cậu trồng em ấy có được không?"
Câu nói này cho dù dùng ngón chân cũng có thể hiểu được ý tử mờ ám trong đó. Nguyệt Vy ở lại với Nhật Tân, lại đi xin phép Huệ An.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619966/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.