Ngoài trời vẫn không ngớt mưa, tiếng mưa lộp bộp tí tách nhảy trên ô cửa sổ. Mưa vẫn cứ mưa, trong phòng khách vẫn ấm áp như vậy. Ly trà gừng trên tay Nguyệt Vy bốc lên làn hơ nghị ngút, người đàn ông trước mặt cô đặt đôi bàn tay to lớn bao lấy tay cô, hơi ấm từ ly sứ truyền đến tay cô lan tràn đến tay hắn rồi xâm nhập đến tận tim. Bàn tay Hoàng Phong rất ấm, ẩm đến mức làm tim cô nghẹn ngào. 
Thật lâu sau đó, thanh âm từ giọng nói trầm thấp của hắn mới vang lên, khẽ khàn nồng đậm dịu dàng như rót mật vào tai: “Tôi nghĩ câu trả lời đã nằm ở trong lòng em rồi. Đầu cần tôi phải nói ra? Chẳng qua là em có muốn đối diện hay không thôi ?” 
Nguyệt Vy không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Phong lúc này, cô sợ nhìn thấy những dạt dào yêu thương trong mắt hắn, sợ những ngọn sóng đang bập bùng rực cháy trong mắt hắn sẽ thiêu rụi cô. Nguyệt Vy xoay người đi, bàn tay hai người tách ra, ly trà trong tay như lạnh đi vài phần. Cô lúng túng nhấp một ngụm, vị cay xẻ the thé ấm nóng của trà gừng lần nữa làm cổ họng cô dịu đi. 
Hắn luôn lo lắng cho cô như vậy, luôn dùng sự quan tâm và dịu dàng hết mực để sủng ái cô. Nhưng từ trước đến nay, những hành động đó trong mắt cô chẳng qua chỉ là sự gượng ép, là sự ích kỉ... Cô chưa từng nhìn nhận, chưa từng để tâm. 
Nhưng chính sự kiên trì ngọt ngào của Hoàng Phong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619935/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.