Hôm nay là chủ nhật Nguyệt Vy không phải đến trường. Sáng nay, có lẽ vì vết thương trên mặt mà Hoàng Phong không nỡ gọi cô dậy. Nhưng có lẽ trải qua một quá trình dài được Hoàng Phong mài dũa, đồng hồ sinh học của Nguyệt Vy cũng dần thay đổi. Đúng năm giờ sáng, Nguyệt Vy tự mình tỉnh giấc mà không cần gọi, tuy nhiên cô vẫn nằm ườn trong chăn không chịu xuống giường. Mấy hôm nay trời khá lạnh, thời tiết thế này thật thích hợp cho việc ngủ nướng. Mãi đến hơn 8 giờ, Hoàng Phong dường như không chịu nổi hình ảnh con sâu lười nằm cuộn tròn trên giường như thế nên mới gọi cô dậy. “Bảo bối, dậy nào. Dậy nào” Vừa nói hắn vừa bế cô dậy, Nguyệt Vy như đứa trẻ được Hoàng Phong dỗ dành, vẫn như mọi khi hắn bế Nguyệt Vy vào phòng tắm. Đích thân đánh răng rửa mặt giúp cô. Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt cô, qua một lớp khăn bông Nguyệt Vy cũng có thể cảm nhận được sự tỉ mẫn của hắn. Hoàng Phong lau nhẹ qua gò má trái của Nguyệt Vy, giọng nói không giấu được sự xót xa: "Còn đau không?” Nguyệt Vy gật đầu: “Có chút. Hoàng Phong thở dài, ánh mắt ánh lên tia dịu dàng vô hạn. Hắn hôn nhẹ lên trán cô dỗ dành: “Ăn sáng xong tôi lại bồi thuốc cho em. Ngừng một chút, hắn trầm giọng, hơi thở lạnh đi vài phần: “Nguyệt Vy à, tôi sẽ không để ai tổn thương em thêm một lần nào nữa. Sẽ không có một ai dám động vào em nữa. Tin tôi.” Lạnh lùng sắc bén là giọng nói của Hoàng Phong. Ảnh mắt của hắn bây giờ đen ngòm một màu đáng sợ, ánh lên tia tàn nhẫn khát máu. Nguyệt Vy khẽ run rẩy không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hoàng Phong nhận ra bé con trong lòng đang sợ hãi bèn kéo cô vào lòng, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ đều đều trên lưng cô, cằm Nguyệt Vy ngửa lên chạm vào đầu vai hắn. Mùi hương hạc hà nam tính lan tràn trong khoang mũi, giờ phút này ngay cả hơi thở của cô cũng bị Hoàng Phong chiếm hữu. Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh... định làm gì Thiên An?” Hắn cười, hơi thở nhè nhẹ phun vào tại cô: "Bé đoán xem?" Nguyệt Vy nào đoán được tâm tư của hắn. Hắn muốn làm gì Thiên An cô làm sao biết được hơn nữa cho dù có biết cô cũng đâu ngăn cản được. Nhưng mà cô nghĩ rằng, mọi chuyện đã quá rắc rối rồi không nên làm rối tung thêm nữa. Hơn nữa, lí do cô ta ghét cô cũng không trách móc được. Nguyệt Vy nhìn Hoàng Phong, hắn chống hai tay bên người cô, vây hãm trong lồng ngực rộng lớn, hắn nheo mắt nhìn cô tựa như đang đánh giá suy xét điều gì. “Bé con, nghĩ gì đến mất hồn như thế, hửm?” Nguyệt Vy thấy hắn gợi chuyện bèn nói: “Cái đó thật ra... anh cũng biết lí do Thiên An gây chuyện với tôi mà." “Cho nên?” “Cho nên... nên... nếu như muốn cô ta không tìm tôi gây sự nữa thì... phải... phải tìm đúng nguyên nhân để giải quyết Hoàng Phong cười khẽ, hắn mân mê chiếc cằm nhỏ xinh: “Sao em không nói luôn là bảo tôi buông tay em luôn đi, đừng tìm em nữa, đừng yêu em nữa, đừng điên cuồng vì em nữa. Hửm? Ý em thể có đúng không?” Hàng mi Nguyệt Vy khẽ run rẩy, tựa như cánh bướm nhỏ chập chờn trước mặt hắn, có chút ngứa ngáy có chút mê hoặc.
Hắn nâng cằm cô lên, bất mãn nói: “Vy... ruột gan tim phổi tôi đều cho em hết rồi. Sao em vẫn dửng dưng như không có chuyện gì thế em?” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt sợ hãi của cô, giọng nói trầm xuống mang theo ý tứ xâm lược cường ngạnh: “Kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nhưng vì em tôi chấp nhận đợi chờ. Bao lâu cũng được, tôi sẽ chờ em thích tôi. Thế nhưng trong khoảng thời gian này, em không thể để mắt đến ai ngoài tôi.” ** Hôm nay chẳng hiểu tại sao Hoàng Phong không tới công ty. Sau khi ăn sáng xong, Nguyệt Vy thấy hắn vẫn không thay quần áo, nhàn nhã ngồi trên sô pha đọc báo. Nguyệt Vy vì không muốn đối diện với hắn nên trốn vào phòng làm bài tập nãy giờ. Cô đã làm xong luôn cả bài tập tuần sau luôn rồi, nhưng vẫn không thấy Hoàng Phong ra ngoài. Nguyệt Vy thập thò rón rén ở lầu hai nhìn xuống không biết bao nhiêu lần, bộ dạng không khác nào ăn trộm. Dì Linh sáng nay cũng không thấy đâu, hẳn là xin nghỉ phép, bây giờ trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn mình cô và Hoàng Phong. Nghĩ đến 24 giờ hôm nay, phải ở bên người đàn ông máu lạnh này, Nguyệt Vy không khỏi sợ hãi. Tính tình Hoàng Phong không những ngang ngược mà còn rất khó chiều, đó là chưa kể đến sự vui buồn nóng giận thất thường của hăn. Dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của Nguyệt Vy, Hoàng Phong đang đọc báo bỗng nhiên quay đầu lại hướng mắt nhìn lên cầu thang. Bốn mắt chạm nhau, Nguyệt Vy nhất thời rơi vào lúng túng. Ánh mắt Hoàng Phong phóng thẳng về phía cô, rõ ràng khoảng cách không gần nhưng Nguyệt Vy cũng có thể cảm nhận được ý cười nồng đậm trong mắt hắn. Trên gương mặt yêu mị cong lên một nét cười, hắn hướng cô nhẹ nhàng nói: “Lại đây nào!! Ngữ khí hết sức nhẹ nhàng mang theo sự dịu dàng vô hạn. Trong phút chốc, Nguyệt Vy như bị thôi miên, cô chậm rãi e dè cất bước đi xuống cầu thang từng chút đi về phía hắn. Đến khi cách hẳn vài bước chân, Nguyệt Vy mới dừng lại, cô xoắn xoắn ngón tay, ấp ủng hỏi: “Anh... không tới công ty à?" Hắn không trả lời câu hỏi của cô mà nói: “Lại đây ngồi.” Nguyệt Vy nhích từng bước chân nhỏ rồi ngoan ngoãn định ngồi xuống bên cạnh hắn. Nào ngờ còn chưa kịp đặt mông xuống, Hoàng Phong đã kéo Nguyệt Vy xuống, cô ngã vào lòng hắn. Hoàng Phong ôm Nguyệt Vy ngồi thẳng lên đùi. Cô lúng túng muốn ngồi dậy, hắn lại siết chặt vòng tay khóa chặt cô trong lòng. Hắn tựa đầu xuống vai cô, thủ thỉ: “Làm xong bài tập rồi?" "Xong rồi.” Cô đáp. Hắn dán môi lên má cô, ái muội nói: "Nếu tôi không gọi có phải em định trốn luôn trên phòng, có đúng không?” Nguyệt Vy bị đoán trúng tâm tư, nhất thời bối rối: "Không... không có.”
Hoàng Phong khẽ cười, không muốn vạch trần tâm ý của Nguyệt Vy, hắn vuốt vuốt mái tóc mềm của Nguyệt Vy, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay, 24 giờ của tôi đều dành cho em." Nguyệt Vy vừa nghe đã cảm thấy lồng ngực căng tức. Cô ngây ngô hỏi lại: "Để làm gì?” Hắn nhướn mày, tựa như rất bất ngờ với câu hỏi của cô. “Không thích?” Nguyệt Vy gật đầu rồi lại lắc đầu, bộ dạng ngốc nghếch không chịu được: “Tôi chỉ hỏi thế thôi. Hoàng Phong gật đầu ra vẻ đã hiểu: "À" “Vậy hả? Hỏi thế thôi hả?” Hoàng Phong lặp lại câu nói của cô. Nguyệt Vy nuốt nuốt nước bọt, trong lòng bỗng nhiên nổi lên linh tính không hay. Quả nhiên linh cảm của phụ nữ không bao giờ sai. Ngay sau đó, Hoàng Phong đột nhiên bế bồng cô lên. Nguyệt Vy sợ hãi hét toáng lên: “Anh làm gì vậy, thả tôi xuống. Thả tôi xuống!" Hoàng Phong vẫn không nghe lời cô nói, vững vàng bế cô đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Tôi đã nói là 24 giờ hôm nay là dành cho em mà. Em nghĩ là tôi sẽ làm gì đây?” Nguyệt Vy sợ hãi đánh mạnh vào ngực Hoàng Phong liên tục: “Thả tôi xuống, thả tôi xuống. Hức... Hức... anh định làm gì?” Hoàng Phong bật cười, cất giọng trêu chọc: “Làm thịt em." Nguyệt Vy nghe mà phát run, trong đầu lại hiện lên những lần hung hãn ép buộc của Hoàng Phong, nước mắt đã đong đầy trong hốc mắt. Nguyệt Vy ra sức giãy dụa nhưng không ngăn nổi bước đi của Hoàng Phong. Khi lên đến lầu hai, cô tưởng rằng Hoàng Phong sẽ tiến vào phòng ngủ nhưng không... hắn bế cô đi thẳng lên tầng ba, mỗi một bước đi đều vững vàng bình tĩnh. Nguyệt Vy vẫn không thôi khóc nháo, mãi đến khi cánh cửa màu nhung đỏ mở ra, Nguyệt Vy mới nín hẳn. Cô ngơ ngác nhìn không gian trước mặt, nhất thời kinh ngạc quên cả phản kháng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]