Nguyệt Vy ấm ức khóc trọn một đêm. Càng nghĩ càng ấm ức, càng nhìn thấy Hoàng Phong cô càng khó nén nhịn cảm giác ủy khuất mệt mỏi. Chiếc nhẫn kim cương tối qua mà hắn gọi là quà sinh nhật cho cô, bây giờ đã nằm gọn trên ngón áp út của CÔ. 
Nguyệt Vy khóc đến thương tâm, đèn ngủ đã tắt hẳn, nhưng cô vẫn trùm kín chăn khóc rấm rứt. Hoàng Phong dỗ dành trấn an an ủi đủ điều Nguyệt 
Vy vẫn không nín. Cô nói muốn về nhà, cầu xin hắn thả cô, Hoàng Phong dĩ nhiên không cho phép. 
Nửa đêm, Nguyệt Vy tưởng rằng hắn đã ngủ, bèn nhấc chân xuống giường. Chỉ là còn chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng, đã bị Hoàng Phong tóm gọn. Hằn tức giận còng tay cô lại ném lên giường, mặc kệ Nguyệt Vy khóc nháo, hắn vẫn ôm cô chặt cứng. Đêm đó, cả hai cứ thao thao thức thức với nỗi niềm riêng. 
Trời sáng. 
Rèm cửa được ai vén ra, bức tường kính chạy dọc khắp căn phòng đón nhận ánh nắng bình minh ấm áp. Nguyệt Vy ngồi đờ đẫn trên giường, tay không còn bị trói nữa, nhưng những vết đỏ hẳn trên đỏ trên đó vẫn không phai đi. 
Nguyệt Vy đưa mắt nhìn xuống cảnh vật bên dưới, sớm mai, thành phố như bao phủ trong màn sương mỏng, mờ ảo đẹp để lại mong manh. 
Những tòa nhà cao ốc cao chọc trời xen lẫn trong những mái nhà nhỏ bé, đường phố đông đúc, nhộn nhịp xe cộ qua lại. Hôm nay, ngày đầu tiên của tuổi 22, lòng cô nặng nề những cảm xúc chua xót không nói nên câu. Đêm qua, lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619917/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.