Sau khi Huệ An trở về, Nhật Tân cũng đã về trọ. Nhìn thấy quần áo Huệ An ướt đẫm, khuôn mặt phờ phạc trắng bệch, Nguyệt Vy không khỏi giật mình. Cô vội vã đẩy Huệ An đi thay đồ, còn làm cho cô ấy một cốc nước chanh nóng. 
Hơn mười phút sau đó, hai người ngồi đối diện nhau. Nguyệt Vy tốt bụng quấn chăn lên người Huệ An, cô ấy lạnh đến mặt mày tái xanh. Bàn tay bao lấy cốc chanh nóng cứ run liên tuc. 
Cô thở dài não nề, vuốt vuốt mái tóc ướt mèm của Huệ An: “Nhìn xem, cậu đúng là ngốc không chịu được. Lúc nãy, cậu chạy đi như vậy là thế nào? Đừng tưởng mình không biết suy nghĩ của cậu, cậu nghĩ mình và Nhật Tân đang... aiza..." 
Nguyệt Vy lại thở dài, lại kéo chăn che kín trước người Huệ An: “Thật không ngờ, cậu lại có trí tưởng tượng phong phú như thế đấy? Mình và Nhật Tân hoàn toàn không phải đang làm chuyện mà cậu nghĩ. Em ấy bị mắc mưa, áo quần ướt cả. Mình đem giặt rồi phơi giúp em ấy. Lúc cậu nhìn thấy, chẳng qua là hai chị em đang nói chuyện bình thường, hoàn toàn không có gì mờ ám. Cô nương này.... 
Nguyệt Vy chẹp miệng, nhéo nhéo cái má non mềm của Huệ An, cất giọng trêu chọc: "Suốt ngày chỉ nghĩ lung tung, mình và Nhật Tân hoàn toàn không có gì cả. Nên đừng suy diễn và tưởng tượng lung tung nữa. Biết không?” 
Huệ An lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt như phủ một màn sương mỏng, cô ấy ấp ủng: "Mình... thật ra chuyện đó cậu không cần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619910/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.