Sau buổi trao đổi hôm đó, Nguyệt Vy và Nhật Tân đều được nhận vào làm ở quán cà phê Rose. 
Vốn đĩ Nhật Tân cũng không muốn đi làm, nhưng cậu lại không yên tâm để Nguyệt Vy một mình. 
Nguyệt Vy vô cùng háo hức mong chờ đến buổi làm ngày mai. Tối đó, cả ba người Huệ An, Nhật Tân và Nguyệt 
Vy mở một bữa tiệc nho nhỏ, xem như ăn mừng cho khởi đầu mới. Nhật Tân nhìn Nguyệt Vy vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui lây. Với cậu, đơn giản làm, sao cũng được, miễn là Nguyệt Vy luôn vui vẻ, thể thôi, là đủ rồi. Bao nhiêu chuyện mà cô đã trải qua, những điều mà cô giấu cậu, cứ thế cho qua đi. Nhắc lại làm gì chỉ thêm mệt mỏi đau buồn. Sau khi ăn tối xong, Nhật Tân trở về nhà. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại 
Huệ An và Nguyệt Vy. 
Nguyệt Vy vừa tắm xong, tóc còn ướt, cô bèn mượn máy sấy của Huệ An, định sấy qua cho khô tóc, để đầu ẩm đi ngủ không tốt chút nào. 
Huệ An đi lấy máy sấy, ấn vai Nguyệt 
Vy xuống giường, nhoẻn miệng cười: “Để chị sấy cho bé nha. 
Nguyệt Vy cười khúc khích, nhéo nhẹ eo Huệ An: "Ai là bé hả, cậu bắt chước Nhật Tân đấy à?” 
Nhật Tân rõ ràng nhỏ hơn cô ba tuổi, nhưng lúc nào cũng trêu ghẹo gọi cô là bé này bé nọ. Bây giờ, cô bạn Huệ An của cô cũng thế nữa. 
Huệ An nhẹ nhàng hất hất mái tóc của cô, lực đạo vừa phải, rất dễ chịu. Cô ấy nói: "Nhật Tân thật sự rất quan tâm cậu đấy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619905/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.