Men theo con đường mòn lát đá, Nguyệt Vy và bà Kim Ánh đi thẳng đến trước sân. 
Ảnh đèn neon vàng ẩm nhẹ nhàng trải xuống phủ lên những bông hoa lưu ly xinh đẹp, những chậu hồng đỏ thầm cũng ông ảnh khoe sắc, sân nhà biệt thự họ Hoàng rất rộng lại tràn ngập hoa thơm. 
Hoàng Kim Ánh là người rất yêu hoa, nghe nói ngày trước chồng bà là Hoàng Phước cũng như vậy. Trên đời này có rất nhiều thứ ngẫu nhiên, ngày trước khi biết bố Hoàng Phong cũng họ Hoàng, Nguyệt Vy rất bất ngờ. Cô tò mò hỏi mẹ: “Vợ chồng tại sao lại cùng họ thế mẹ?" 
Mẹ cô cười bảo: "Cùng họ cũng đâu có nghĩa là cùng huyết thống, trên đời này chán gì cặp vợ chồng chung họ, có khi còn chung tên. 
Đúng thật là như vậy, bố mẹ của 
Quốc Anh đều cùng họ Hà, hơn nữa đều cùng tên Dương, 
Kì lạ thật, rõ ràng Quốc Anh chỉ nói với cô một lần nhưng chẳng hiểu sao cô lại nhớ rõ như in. Mọi lời nói và câu chuyện về Quốc Anh vẫn luôn thường trực trong tâm trí của Nguyệt Vy, có khi thì gợi nhắc lại qua câu nói này, qua sự việc kia, qua người này, kẻ nọ Nói chung, cô vẫn luôn nghĩ về anh. Mặc dù đã dặn lòng phải quên anh, nhưng nhiều khi nói quân đầu có nghĩa là quên được. Lần đầu tiên Nguyệt Vy đem lòng yêu một người, không phải nói buông là buông được. Hoàng Kim Ánh và Nguyệt Vy cùng ngồi trên chiếc xích đu màu trắng trước sân nhà, khoảng cách gần gũi tựa như hai mẹ con đang thì thầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619893/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.