Hôm nay tới trường, giờ giải lao, Nhật
Tân tới tìm cô.
Hai người ra ghế đá ngồi nói chuyện. Sáng, khuôn viên trường ngập nắng ban mai, ánh nắng nhàn nhạt trải lên từng khóm hoa oải hương rung rinh trong gió, hòa lần trong bầu không khí dễ chịu là hương thơm nhẹ nhàng của cỏ hoa.
Nhật Tân đưa cho cô một hộp sữa dâu: “Uống đi. Em nhớ ngày trước chị thích uống sữa vị dâu, nên mua một hộp. Khẩu vị vẫn không thay đổi chứ Nguyệt Vy nhận lấy, mim cười nói: “Cảm ơn Tân
Nhật Tân không nói gì, ánh mắt cậu rơi trên miếng băng cá nhân màu vàng trên miệng cô, bộ dạng muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.
Nguyệt Vy ngoan ngoãn uống hết hộp sữa, xong xuôi định đứng lên đi vứt thùng rác thì Nhật Tân đã nhanh hơn, cầm hộp sữa trên tay cô bỏ sang một bên.
Cậu cau mày, khuôn mặt hơi khó chịu: "Chị ngồi xuống đi. Em hỏi chị chuyện này?"
Nguyệt Vy nghiêng mặt tránh ảnh mắt của Nhật Tân, bộ dạng có chút lúng túng: "Chuyện... chuyện gì chứ?" “Vết thương trên mỗi chị là sao đây? Tân vận cầm cô sang, chăm chú nhìn xuống miếng băng cá nhân dân bên khóe miệng cô: “Đừng nói với em là do người đàn ông tối qua làm ra. Cậu rít mạnh một hơi, khuôn mặt tối sầm lại. "Chị nói đi, có phải hắn hay không?”
Nguyệt Vy lắc đầu: "Là chị không may ngã thôi." "Chị nghĩ em là trẻ lên ba đấy à?” "Thật là thật mà chị ngã xuống, sau đó không may đụng vào mép bàn thôi.” Cô biện minh.
Nhật Tân nheo mắt nhìn cô, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619877/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.