Nhật Tân nhìn cô, đôi mắt cậu thấp thoảng nét u buồn: "Mấy bài viết ở trên diễn đàn... là thật hay giả?" Nguyệt Vy cũng không suy nghĩ mà trả lời ngay: "Nửa thật nửa giả." Nguyệt Vy nhấp một ngụm cốc, cô đặt cốc xuống, mắt nhìn xa xăm: “Chị có bạn trai là thật, bạn trai chị tài giỏi hơn người cũng là thật, và... anh ấy bỏ đi cũng là thật. Nhưng...
Giọng cô nghẹn lại, đáy mặt đã long lanh nước: "Lý do mà anh ấy bỏ đi, chị nghĩ không phải như người ta nói, anh ấy hẳn là có lý do riêng nhưng không thể nói cho chị.
Không khí giữa hai người rơi vào trầm lặng, chỉ còn lại tiếng xì xèo của những xiên thịt bóng mỡ trên bếp nướng.
Nhật Tân nhìn hai mắt hồng hồng của Nguyệt Vy, kim lòng không được sang chỗ cô, áp mặt cô vào ngực minh, nhẹ giọng dỗ dành. Thôi nào, chị đã lớn thế này rồi còn khóc nhà nữa. Nin nào. Nín nào.”
Nguyệt Vy cúi đầu, cần mỗi im thin thít. Mái tóc dài đen nhánh che đi khuôn mặt đẫm lệ của cô. Bàn tay Nhật Tân vẫn vỗ nhẹ nhàng lưng Nguyệt Vy, giọng cậu ấm ấp vỗ về “Em nói điều này có lẽ chị không muốn nghe. Nhưng nhìn chị ủy mị vì một tên khốn như thế, em không đành lòng. Em cũng là đàn ông em hiểu.
Cậu nói: "Không có thằng đàn ông nào nhẫn tâm bỏ rơi người mà anh ta thực lòng yêu thương cả. Có chăng thì... anh ta yêu bản thân mình quá nhiều hoặc là không yêu cô ấy đủ nhiều mà thôi.
Nguyệt Vy thở dài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619874/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.