Bộ áo quần vừa như in. Nguyệt Vy không khỏi kinh ngạc, hẳn hoàn toàn không biết số đo của cô, bằng mắt thường cũng có thể ước lượng chính xác như thế sao?
Nguyệt Vy cũng không nghĩ nhiều nữa, cô mở cửa đi ra ngoài. Hoàng Phong đang đứng dựa vào lan can, dáng vẻ ung dung phóng khoáng. Áo quân của hắn tông màu chủ đạo luôn là trắng đen. Sơ mi trắng, quần tây đen, kiểu dáng đơn giản nhưng rất thanh lịch. Cô dù không am hiểu nhiều về thời trang nhưng vừa nhìn sơ đã đoán được chiếc sơ mi hắn đang mặc đất đỏ đến cỡ nào. Mặc trên người hãn càng tôn thêm được nét đẹp của thời trang, có câu người đẹp vì lụa, nhưng với Hoàng Phong cô cái có cảm giác hoàn toàn khác, chính là “lụa đẹp vì người."
Người đẹp mặc gì cũng đẹp, câu này nói hắn quả không sai.
Hai người cùng nhau đi xuống cầu thanh, hãn rất tự nhiên mà ôm vai cô, cảm giác thân thuộc giống như đã từng làm như thể rất nhiều lần. Rõ rằng tối hôm qua cô và hắn cãi vã linh đình, nhưng mở mắt ra, Hoàng Phong lại làm như không có chuyện gì, hết mực ôn nhu, hết mực dịu dàng, hoàn toàn không có dáng vẻ cao ngạo uy hiếp hôm qua.
QC
Điều bất ngờ hơn nữa là, Hoàng
Phong vậy mà lại làm bữa sáng cho cô.
Bữa sáng là một món cháo bò, mùi thơm đậm đà nức mũi khiến bụng cô còn cáo không thôi.
Hàn đem tô cháo cô đến trước mặt, khuấy đều thối nhẹ, một lúc mới đẩy về phía cô. Hành động của hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619852/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.