Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau Tiêu Đình cùng Ái Vy thực sự diễn một vở kịch đặc sắc.

Trên lý thuyết bọn họ đoán phải mấy ngày sau người khiến Ái Vy ăn ngủ không yên mới xuất hiện. Nhưng thực tế chính là ngay hôm đầu tiên lời đồn về cặp đôi nổi tiếng khoa Quản trị kinh doanh lan truyền, nhân vật ấy đã lộ diện.

Người đàn ông ấy, theo lời kể của Ái Vy gọi là Dương Thế Vũ cũng là sinh viên trường này chỉ có điều anh ta là người thần thần bí bí lại rất ít khi đến trường cho nên số sinh viên có thể gặp anh ta đếm trên đầu ngón chân. Còn về lý do tại sao Ái Vy gặp được anh ta, còn đem lòng mến mộ thì cô không hề đề cập. Chỉ biết rằng cứ theo như Ái Vy nói thì người đàn ông này rất khó lại gần nhưng không ngờ cô ấy chính là bị điểm này thu hút.

Hôm đó, hai người họ đang trên đường tới một nhà hàng gần trường thì chuông điện thoại của Ái Vy vang lên. Khi nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ ” Thế Vũ “, lòng bàn tay cô bỗng đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn bình thường. Thế Vũ anh ta chưa từng chủ động gọi điện cho cô, toàn là cô khó lắm mới lấy được số điện thoại của anh ta rồi nhắn tin gọi điện quấy rối con trai nhà người ta.

Ái Vy cứ nhìn chằm chằm màn hình bất động, mãi đến khi nghe Tiêu Đình nhắc nhở mới hoàn hồn, vội nhấn phím nghe. Từ đầu đây bên kia truyền ra giọng nói vô cảm chỉ gỏn gọn vài chữ: ” Em ở đâu, gặp nhau nói chuyện đi ”

Cơn tức giận cùng đau lòng bao ngày qua dồn nén khiến Ái Vy rống lên trong điện thoại:” Tôi ở đâu giờ không liên quan tới anh, giờ tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, cũng không quấy rầy gây phiền phức cho anh, tạm biệt ”

“Đợi đã ” Người đàn ông nói tiếp “… Không cần nói vị trí của em cho tôi biết…bởi vì tôi nhìn thấy em rồi, đứng yên đó! ”

Ái Vy sửng sốt:” Gì cơ?”

Cùng lúc đó, cô nghe thấy giọng nói của Tiêu Đình đứng đằng sau cô vang lên:” Anh là ai?”

Ái Vy vội quay người lại, đập vào mắt cô là hình bóng quen thuộc kia, đôi mắt như có ma lực nhìn thẳng vào mắt cô, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy tự tin và kiêu ngạo. Không thể nhầm lẫn được rồi, chỉ có anh ấy mới có dáng vẻ như vậy.

Nhìn cô một lát, Dương Thế Vũ quay người đánh giá Tiêu Đình nói: ” Không hổ danh là hoa khôi, không bao lâu liền kiếm được một chàng trai không tệ chút nào, ánh mắt của em thật biết nhìn người.”

Ái Vy bỗng nở nụ cười châm chọc: ” Đúng là thế đấy, anh ấy so với anh còn tốt hơn nhiều, đâu có suốt ngày mở miệng mắng người như anh. Ở bên anh ấy tôi cũng không cần phải gạt bỏ cả tự trọng và xấu hổ của bản thân để theo đuổi một tình yêu vô vọng, anh nói có đúng không? ”

Tiêu Đình một chữ không nói, im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, mí mắt khẽ giật giật. Cái bà cô lắm chuyện nhí nhố kia sao giờ đứng trước mặt người ta lại có dáng vẻ bất lực như oán phụ thế kia. Còn nữa, anh cảm thấy tên họ Dương kia nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi có điều nhất thời chưa thể nhớ ra.

Dương Thế Vũ nghe xong những lời Ái Vy nói chỉ im lặng nhìn cô, nói: ” Ái Vy chúng ta cần nói chuyện riêng, đi thôi ” Anh ta đi về phía Ái Vy cầm tay cô kéo đi.

Thấy vậy, Tiêu Đình trong lòng cảm thấy cực vui như trút được gánh nặng tuy nhiên hình như anh cũng cần thể hiện tài năng diễn xuất của mình một chút.

Anh liền giơ tay bắt lấy cánh tay Dương Thế Vũ, ngăn cản anh ta đoạt người: ” Hiện giờ Vy là bạn gái tôi, anh dựa vào đâu đưa cô ấy đi, anh còn không được xem là bạn trai cũ nữa, tôi không cho phép ” Vừa nói Tiêu Đình vừa phối hợp động tác gạt tay anh ta ra đồng thời trên mặt biểu hiện vô cùng tức giận

Nhưng điều cả Tiêu Đình và Ái Vy không ngờ nhất là Dương Thế Vũ chỉ nhàn nhạt nhìn anh, nói ba chữ: ” Anh không phải!”

Chỉ ba chữ đơn giản nhưng cả ba hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa của nó. Không ngờ anh ta có thể nhìn ra bọn họ giả vờ. Thật bất ngờ là khi Tiêu Đình đưa mắt nhìn Ái Vy, trên mặt cô không hề có sự ngạc nhiên, cũng không chối cãi mà chỉ là vẻ mặt thản nhiên.

Thấy vậy Tiêu Đình càng do dự không biết nên thừa nhận hay tiếp tục diễn, nhưng Dương Thế Vũ đã nhanh chóng đưa ra đáp án: ” Tôi học chuyên nghành “Tâm lý học ” biểu hiện của anh tương đối xuất sắc tuy nhiên vẫn có nhiều kẽ hở cho nên tôi có thể dễ dàng đoán ra. Giờ tôi có thể đưa người đi rồi chứ?”

Tâm lý học? Khó trách lại có thể nhìn ra được ngay lập tức, sao cái cô Ái Vy kia không hề nhắc đến điều này từ trước? Sau phút giây bất ngờ và ngạc nhiên, Tiêu Đình giơ tay ra: ” Hôm nay rất vui được gặp anh, anh cũng đừng trách Ái Vy cô ấy vì tình yêu bất đắc dĩ mới làm vậy. Còn nữa, tôi thật lòng muốn chúc phúc hai người, nếu thật lòng thích cô ấy thì mọi trở ngại tại sao lại không thể vượt qua, phải vậy không? ”

Dương Thế Vũ trả lời:” Tôi hiểu rồi, tôi sẽ ghi nhớ lời nhắc nhở vừa rồi ” Nói xong liền kéo Ái Vy vẫn đang trong tâm trạng lơ lửng đi mất hút.



Theo Dương Thế Vũ lên xe, Ái Vy cảm thấy vụ này cô là người lỗ vốn nhất. Cô mất bao công sức mới dàn dựng được màn kịch này vậy mà tên đáng ghét đang lái xe bên cạnh chỉ mất vài phút để lật tẩy mọi chuyện.

Cô ấm ức lên tiếng: ” Anh còn muốn nói chuyện gì nữa, chính anh là người đẩy tôi ra trước đấy. Tôi ghét anh cực ghét cực ghét ” Mấy chữ “ghét” cô nói nghe như hờn dỗi, giọng lên cao như hét lên với người bên cạnh.

Bánh xe đột nhiên kêu két một tiếng rồi dừng lại bên đường. Dương Thế Vũ đưa tay bật điều khiển, chốc lát tất cả cửa kính xe đều được bao phủ bởi màu đen. Anh nghiêng người giữ lấy gáy Ái Vy, cúi đầu hôn cô.

Một loạt hành động của Dương Thế Vũ khiến Ái Vy không kịp thích ứng. Lúc môi cô chạm vào đôi môi ấm nóng của anh, dường như trái tim cô đã bị hòa tan, không đẩy anh ra mà đón nhận nụ hôn ấy. Lúc cảm nhận được trên mặt ướt thì cô mới biết mình đang khóc, không hiểu vì đau lòng hay hạnh phúc.

Cô không biết Thế Vũ đang nghĩ gì, nếu đã không thích cô, ghét cô đến thế tại sao lại hôn cô. Hay là ít ra anh cũng có một chút thích cô, bản thân có nên ôm chút ảo tưởng như vậy không?

Cảm nhận được nước mắt của Ái Vy, Dương Thế Vũ kinh ngạc, vội buông cô ra, chăm chú nhìn cô. Trong ấn tượng của anh, cô luôn là một cô gái nhí nhảnh, mạnh mẽ chứ không yếu đuối mong manh như hiện giờ.

Anh lau nước mắt cho cô, an ủi:” Ái Vy, em sao thế, đừng khóc nữa ”

Nghe thấy giọng nói của Dương Thế Vũ, Ái Vy chợt ngẩng đầu, bỗng lấy hết dũng khí vòng tay ôm chặt anh, áp má lên ngực anh cất giọng nghẹn ngào: ” Vũ, anh nói cho em biết trong lòng anh cũng có một chút thích em có phải không, chỉ cần một ít thôi cũng được? ” Vẻ mặt cô đầy chờ mong, ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng.

Dương Thế Vũ nghe xong liền rơi vào trầm mặc.

Anh có rất nhiều điều muốn nói cho cô biết, những bí mật muốn giãi bày hết với cô, muốn cho cô biết anh thích cô đến mức nào nhưng cuối cùng lại hóa thành im lặng. Hiện giờ anh ngay cả tư cách yêu cô cũng không có, còn có thể lấy thứ tình cảm gì để giao ra. Cuộc đời anh có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ ” chờ đợi” để hình dung.

Không nghe thấy hồi âm, Ái Vy bỗng chốc run rẩy, từ chân tay tới tận trái tim đều đau đớn như bị kim châm chảy máu.

Cô buông tay khỏi người Dương Thế Vũ, lau nước mắt qua loa rồi mở cửa xe định rời đi. Nhưng cô đã nghe thấy giọng nói nghiêm túc vang lên đằng sau: ” Ái Vy, nếu trở thành bạn gái tôi sẽ không thể công khai chỉ có bí mật, em có làm được không? ”

Câu nói của Dương Thế Vũ khiến Ái Vy lập tức quay đầu nhìn anh…

Tối hôm đó, Tiêu Đình cắt xén và kể lại câu chuyện của Ái Vy cho Tuệ Đường nghe. Tuệ Đường hào hứng nghe xong còn muốn gọi điện thoại cho Ái Vy hỏi nhưng bị Tiêu Đình ngăn lại. Dù sao chuyện riêng của người ta anh không muốn cô ngốc nhà mình tò mò nhiều chuyện quá, cứ để nó diễn ra tự nhiên là tốt nhất.



Cũng buổi tối hôm ấy, một chiếc máy bay tư nhân đã hạ cánh xuống thành phố. Cửa máy bay mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống xe, ông đeo kính râm, dáng người cao lớn khá cân đối không giống như người cùng tuổi thường thấy. Theo sau ông là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt thanh tú phúc hậu, ánh mắt tuy sáng nhưng lại phảng phất cái gì đó u buồn không rõ tên.

Đứng chờ bên dưới là ông lão đeo kính tuổi đã khá cao.Ông ta khom người cúi chào cực kỳ cung kính: ” Chủ tịch, phu nhân đã trở về, mời theo tôi lên xe ”

Hai người họ khẽ gật đầu rồi đi theo ông lão lên xe. Đất nước sau bao năm mới trở lại, thật sự có rất nhiều thay đổi, thành phố phồn hoa này có lẽ chính là điểm dừng chân trên con đường tìm kiếm của họ.

___________________________________________

Lời tác giả: Năm mới 2016 đã đến rồi chúc mọi người đón Tết dương lịch vui vẻ. Hiện tại là 0:03, đã là năm mới rồi đấy ^^

HAPPY NEW YEAR
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.