Giữa khu phố sầm uất, La Minh Uy ngồi trên thềm đá, thời tiết này, nhiệt độ của đá chỉ có thể dùng từ lạnh buốt mà hình dung.
Miệng ngậm điếu thuốc, hộp thuốc lá cầm trên tay, y cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ còn bốn điếu, cũng là tất cả tài sản của y. Đương nhiên, không bao gồm quần áo, ví tiền, di động của Chung Trạch Hào cộng thêm toàn bộ những thứ có thể mặc được trong nhà hôm đó sau khi y tỉnh lại “thuận tiện” mang đi, còn cắt đứt cả dây điện thoại.
Ngoại trừ tấm drap trải giường, khăn mặt và giẻ lau, y khẳng định người nọ tuyệt đối không thể tìm được thứ gì có thể “che kín”!
Y chạy trốn? Không phải, y chỉ là ra ngoài giải khuây mà thôi. Y đang rất loạn, phải có thời gian và không gian để y bình tĩnh lại, hảo hảo suy nghĩ một chút.
Hiện tại, vấn đề y suy nghĩ chính là, y có phải hay không nên về nhà một chút? Không biết người nọ có bị người nào phát hiện hay không? Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là không hạ nổi quyết tâm.
Được rồi! Y thừa nhận mình có chút chột dạ, vạn nhất lúc trở về, nhìn thấy Chung Trạch Hào ở trong nhà y tắt thở thì làm sao? Đàn ông chính là rất sĩ diện a!
Ai! Nếu mình lúc ấy để lại cái quần lót cho hắn thì tốt rồi.
Thở dài một tiếng, thở ra một hơi khói, lúc đứng lên chuẩn bị đi, y theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua lớp cửa kính ven đường, phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-cam-lao-dai/1928431/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.