Thanh Nhã cánh tay khẽ run, đẩy cửa ra mà bước vào trong căn phòng của cậu Ba. 
Lúc bước vào cũng không có dám nhìn ngó mọi thứ xung quanh, bưng bát canh trên tay cô cúi thấp đầu đi thẳng đến bàn chỗ cậu đang ngồi mà đặt bát canh xuống. 
Cậu Ba lúc này ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc thấy cô gái này có vẻ gì đấy là nhút nhát, tỏ ra e sợ mình, trong lòng không khỏi buồn cười. 
Khóe miệng cậu khẽ cong nhẹ, nhìn đến Thanh Nhã mà khàn giọng. 
" Sao vậy? Nhã sợ tôi đến thế à? ". 
Thanh Nhã bị câu nói này của cậu làm cho giật bắn mình. Cậu Ba nói trúng tim đen của cô tất nhiên cô sẽ cảm thấy có chút chột dạ. 
Thanh Nhã đang từ trước mặt cậu Ba liền lui người sang đứng ở một bên mép bàn mà bày ra bộ dáng khép nép. Cô ngay lập tức đánh trống lảng. 
" Chẳng phải...cậu Ba kêu tôi vào để mài mực sao? ". 
Cậu Ba thấy cô đối với mình e dè như vậy, thật sự ở trong lòng có chút bất lực. 
Cậu cười nhẹ, khẽ gật đầu quay lại tiếp tục việc luyện chữ của mình. 
Thanh Nhã cũng bắt đầu cầm đến nghiên mực mà mài mực cho cậu. Cách cô mài rất nhanh chóng, còn nhìn ra có chút vội vã, khẩn trương. Giống như là muốn nhanh nhanh chóng chóng cho xong việc. Không muốn nán lại đây lâu. 
Cậu Ba vừa viết chữ, thỉnh thoảng trong lúc chấm mực liền sẽ để ý đến động tác mài mực của cô. 
" Có muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ba-la-dai-ac-ma/3418504/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.