Tri Nhạc được giữ vững.
Thời gian một khắc đó như dừng lại
Tri Nhạc không nhúc nhích, mắt không nhịn được trừng lớn, ảnh ngược trong mắt là một khuôn mặt được phóng đại, cậu chớp mắt, lại chớp mắt, nghĩ một chuyện.
Vừa rồi, đã hôn rồi sao?
Người nọ cũng đứng hình, hiển nhiên cũng đang bận tâm chuyện ngoài ý muốn này.
"A."
Tri Nhạc cuống quýt đẩy người nọ ra, lui ra sau, che miệng lại, hoảng sợ nhìn đối phương.
Đó là một người đàn ông xa lạ, cao hơn Tri Nhạc một cái đầu, hai tay hắn còn đang duy trì tư thế giang tay đỡ Tri Nhạc, sau khi bị đẩy ra thì buông tay, mím môi theo bản năng. Dáng môi hắn rất đẹp, dịu dàng rõ nét.
Người đàn ông ho nhẹ một tiếng: "Xin chào. Cậu làm gì trên cây vậy?"
Tri Nhạc nhìn hắn chằm chằm, đầu óc trống rỗng, không nghe lọt gì hết, trong mắt chỉ còn người xa lạ này cùng bờ môi hồng nhuận của hắn.
Người nọ thấy Tri Nhạc không đáp, chỉ che miệng, hắn bèn tiến lên một bước, khẽ nhướng mày: "Bị thương sao?"
Tri Nhạc lùi về sau ngay tắp lự, xoay người cuống quýt chạy đi.
"... Này, cậu tên gì vậy?!"
Sau lưng truyền đến tiếng gọi của người đàn ông nọ, Tri Nhạc không dám quay đầu lại, hoang mang chạy về phía trước, dù cũng không thèm nhặt, chạy một mạch về nhà.
"Về rồi à? Sao trên người nhiều nước vậy, con lại leo cây à?" ông nội Giang Thiện Nguyên lắc đầu: "Nói với con bao nhiêu lần rồi, ngày mưa không được đi leo cây, cận thận bị sét đánh. Mau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-xinh-dep-nhung-hoi-ngoc/998898/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.