Cho dù đã ôn tập đếnmức chảy máu mũi tôi vẫn không làm bài tốt lắm. So đáp án với Bốn Mắtthì Toán đã sai 2 câu, Vât lí và Hoá làm trắc nghiệm lần lượt sai 20 và10 câu. Duy nhất chỉ có tiếng anh sai 1 câu. Ngày cuối cùng, thi ngữvăn. Tôi buồn bã xách cặp ra khỏi phòng thi lại đụng trúng Bốn Mắt vàHoa Khôi. Họ thi cùng một phòng. Tâm trạng đã không tốt, nhìn thấy haingười đó còn cảm thấy tồi tệ hơn nên tôi chỉ gật đầu một cái rồi đi qua. Một lát sau, Bốn Mắt chạy đến vỗ vai tôi:
-Cậu làm bài thế nào?
-Cậu nhìn mặt mình là biết rồi này, cần gì phải hỏi nữa.
Bốn Mắt còn chưa nói tiếp, Lải Nhải đã ở sau vừa chạy đến vừa hét:“Thi xong rồi!”, còn rủ chúng tôi cùng Dưa Hấu, Hoa Khôi và Em Bé buồi tối đichơi cho khuây khỏa, vừa hay lại đúng dịp Giáng sinh. Tôi cũng phải đính chính lại rằng đối với kết quả thi nào cũng vậy, tôi chỉ buồn nhấtthời, 1-2 ngày sau lại thấy được giải toả vì không phải căng thẳng ôntập, cũng chưa cần lo nghĩ đến điểm số, dù sao bài thi đã nộp rồi cũngchẳng thể làm lại được. Giờ có Lải Nhải, 1-2 ngày của tôi đã rút xuốngcòn 1-2 phút rồi.
Tôi lục tung tủ quần áo cuối cùng cũng tìm thấy cái váy trắng mua hồi hè, khi mẹ tôi cho tôi quyền lựa chọn tất cảnhững thứ tôi thích ấy. Tôi khoác thêm bên ngoài một cái áo dạ màu đỏ,khăn quàng cổ cũng màu đỏ nốt. Nhìn đi nhìn lại đúng là có không khígiáng sinh mà. Tôi đến địa điểm hẹn từ sớm, ngồ̀i trên ghế gỗ chăng đầyđèn nháy, nhìn từng dòng người qua lại. Tôi còn nghĩ nế́u hôm nay chỉ có tôi và bốn mắt thì sao nhỉ? Sau đó lại bị chính suy nghĩ của mình làmcho xấu hổ.
Cuối cùng thì mọi người cũng lần lượt đến: Dưa Hấu, LảiNhải, Bốn Mắt, Em Bé rồi cuối cùng là Hoa Khôi. Hoa Khôi hôm nay mặcchiếc váy len ôm sát màu đỏ, đi bốt cao cổ càng làm tôn lên làn da trắng bóc và vóc dáng thanh mảnh của cậu ấy. Tôi lén nhìn lại mình, kiểu gìtrông cũng giống cục thịt. Bốn Mắt đã đổi kiểu tóc mới, nhìn từ xa tôicòn suýt nữa không nhận ra cậu ấy. Vả lại từ sau lần biểu diễn văn nghệ, cậu ấy cũng không đeo kính nữa. Đến Lải Nhải còn phải ghé tai tôi nói:
-Bạn cùng bàn của cậu giờ thành hotboy rồi!
Tôi có chút tự hào, tự hào vì bạn cùng bàn của mình được khen, ít ra xungquanh tôi cũng còn có điều gì đó có thẩm mỹ. Nhưng cậu ấy càng đẹp lênbao nhiêu, tôi càng cảm thấy cậu ấy và Hoa Khôi xứng đôi bấy nhiêu. Cậuấy càng đẹp lên bao nhiêu, tôi lại càng cảm thấy mình giống như mấy diễn viên quần chúng trong phim cổ trang, nhan sắc không có gì đáng nhắcđến, sau đó còn lâm vào cảnh loạn lạc bị thổ phỉ một đao chém chết. Cảquá trình diễn xuất vỏn vẹn chưa đầy 30s lại chỉ được máy quay lướt quakhi đã yên vị nằm dưới đất cùng với một vũng máu. Đương nhiên, nam chính sẽ không để ý đến tôi. Ai lại để ý đến cái xác chết chứ. Ngay cả bâygiờ tôi thậm chí còn thấy cái áo da màu đen của Bốn Mắt lại rất hợp mắtvới cái váy đỏ của Hoa Khôi.
Chúng tôi đi dạo qua mấy con phố,không khí giáng sinh tràn ngập khắp nơi. Tuy nhiên tình trạng hiên giờluôn là Bốn Mắt và Hoa Khôi đi trước, sau đó đến tôi và Lải Nhải, cuốicùng là Em Bé và Dưa Hấu. Nhắc đến Em Bé tôi mới nhớ. Từ ngày nhập họcđền giờ cậu ấy có sự thay đổi về chiều cao và cân nặng rõ rệt. Lải Nhảibảo giờ phải gọi cậu ấy là em lớn. Tôi tự hỏi liệu có phải con trai đếntầm này mới bắt đầu lớn không? Nhưng tôi chẳng thấy Bốn Mắt lớn lên tẹonào, cái tôi nói đến là tính khí trẻ con của cậu ấy ấy, thậm chí nhiềulúc cậu ấy còn trẻ con hơn tôi. Đề nghị đi ăn pizza của Em Bé được tấtcả mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Ăn xong chúng tôi kéo nhau đến nhàthờ nghe hát Giáng sinh. Tôi chăm chú nhìn dàn đồng ca đang cất lêntiếng hát. Những giai điệu thật đẹp! Tôi nghĩ nếu tôi có thể hát hay như họ, có phải người biểu diễn cùng Bốn Mắt sẽ là tôi không? Bốn Mắt thấytôi nhìn không chớp mắt thì tiến gần đến nói:
-Cậu đang nghen tị với tài năng của họ đấy à?
Tôi lườm cậu ấy, tính ra số lần tôi lườm cậu ấy đã tăng đến dương vô cùng rồi đấy.
-Có cậu ghen tị ấy!
Cậu ấy không nói tiếp, chỉ cười rồi hát theo. Lần này tôi không để ý đếnnhững người hát trên kia nữa, trong mắt tôi chỉ có cậu ấy. Khi tôi cònđang mơ mơ hồ hồ thưởng thức giọng hát trầm ấm ấy thì Bốn Mắt quay lại,xoa đầu tôi nói:
-Giáng sinh vui vẻ!
Tôi lúc đó chưakịp thu lại ánh mắt của mình, lại bị cậu ấy làm hành động như vậy thìmặt đỏ bừng, quên cả gạt bàn tay đang để trên đầu tôi kia, chỉ lắp bắp:
-Ơ… ừm… Giáng sinh vui vẻ.
-Đúng là cún con có khác, ngoan lắm!
Cậu ấy xoa đầu tôi thêm một lần nữa rồi nhìn tôi cười. Tôi đúng là đạingốc, bị coi là cún con còn xấu hổ cái gì chứ. Tôi phản bác:
-Có cậu là cún con ấy!
-Từ giờ cậu là cún con.
Bốn Mắt cười thành tiếng rồi quay sang nói chuyện với bọn Lải Nhải. Tôithấy tim mình đập không ngừng, cái tên Bốn Mắt đó đã chui vào tim tôi,gõ từng nhịp, từng nhịp mất rồi.
Chúng tôi chơi bao búa kéo đểchọn ra hai người đi mua nước cho cả hội. Cuối cùng Lải Nhải và Bốn Mắtthua cuộc, phải bỏ tiền túi ra mua. Tôi ngồi cùng với Hoa Khôi trên ghếgỗ cạnh đài phun nước. Hoa Khôi nói với tôi:
-Cậu thấy Bốn Mắt là người như thế nào?
Tôi giật mình quay sang nhìn cậu ấy. Mặt cậu ấy hơi đỏ. Tôi đáp:
-Cậu ấy tuy độc mồm độc miệng nhưng rất tốt bụng.
Hoa Khôi không trả lời tôi, chỉ đăm chiêu suy nghĩ gì đó, mãi sau mới lên tiếng:
-Mình thích Bốn Mắt.
Tôi cũng không quá ngạc nhiên trước lời bộc bạch của Hoa Khôi. Chuyện đótôi đã sớm đoán được, chỉ là tôi không biết Bốn Mắt sẽ nghĩ thế nào vềđiều đó. Hay như lần trước, cậu ấy cũng chỉ chú ý về cái tổ chim đóthôi. Nhưng tôi lúc này lại không biết phải nói với Hoa Khôi điều gì.Cậu ấy dường như cũng biết điều đó nên nói tiếp:
-Mình thích Bốn Mắt từ khi cùng cậu ấy tham gia cuộc thi học sinh giỏi toán nămngoái. Trước khi vào phòng thi mình bị mất đồ, hộp bút cũng mất luôn.Lúc đó chỉ còn 1 phút nữa là thi rồi, cũng không kịp mua bút mới. Nhữngngười khác đều lợi dụng cơ hội đó mà loại đi một đối thủ còn Bốn Mắt lại cho mình mượn một cây bút của cậu ấy. Mình cũng không ngờ bây giờ bọnmình lại học cùng lớp, lại còn được cùng nhau đứng trên sân khấu, cũngkhông ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ chuyện đó. Cậu ngồi gần cậu ấy, cậu nói xem cậu ấy đã thích ai chưa? Mình có cơ hội không?
Sao Hoa Khôi lạihỏi tôi chuyện đó? Cậu ấy nghĩ tôi sẽ không thích Bốn Mắt hay Bốn Mắt sẽ không thích tôi? Có lẽ trong mắt cậu ấy, tôi tuyệt đối không phải làđối thủ. Tuy nhiên, nếu là người có cơ hội thì chắc hẳn Hoa Khôi sẽ làngười đầu tiên. Chẳng có ai có thể bỏ lỡ một cô bạn xinh đẹp, thôngminh, dịu dàng như thế.
-Theo mình thấy thì Bốn Mắt chưa thích ai đâu, khúc gỗ như thế thì biết thích ai. Mình nghĩ cậu nhất định có cơ hội.
Hoa Khôi lúc này mới cười tươi:
-Cậu thật tốt, cảm ơn cậu. Cho đến khi mình nói với Bốn Mắt thì đây là bí mật giữa bọn mình nhé!
-Ừ.
Tôi cũng cười, nụ cười thật lòng. Nhiều lúc tôi còn nghĩ, nếu đối thủ củatôi là một người đáng ghét thì tốt rồi, tôi có thể có cơ hội loại bỏngười đó, cũng có thể dễ dàng không thích người đó. Tuy nhiên đối thủcủa tôi lại là Hoa Khôi. Tôi sẽ chẳng bao giờ ghét bỏ cậu ấy được. Nếuphải lựa chọn việc kiên trì đi tiếp và rút lui, tôi sẽ chọn việc rútlui. Tôi không muốn dấn thân vào một cuộc đấu mà tôi còn chưa nắm được1% chiến thắng. Giống như Bốn Mắt đã từng không cố ý nói: «Nếu không làm được thì đừng có tham gia».
Tôi, Dưa Hấu, Lải Nhải và Em Bé uống trà sữa bạc hà, chỉ có hai người còn lại uống cafe. Lẽ ra Hoa Khôi muốn uống cafe sữa nhưng Bốn Mắt lại mua nhầm về cafe đen giống cậu ấy. Cóphải cố ý để hai người có đồ uống giống nhau không vậy? Tôi thấy từ lúctôi biết mình thích Bốn Mắt, trí tưởng tượng của tôi đã tăng lên đángkể. Nhưng có ai dám chắc rằng những điều tôi tưởng tượng là không đúngchứ? Khi Bốn Mắt có ý mua lại cho Hoa Khôi cốc cafe khác thì cậu ấy đãnhẹ nhàng xua tay:
-Không sao, mình cũng có thể uống cafe đen.
Thực ra tôi đâu phải là một cô gái không dịu dàng nhưng những biểu hiện nhưthế tôi lại không thể làm trước mặt Bốn Mắt. Chúng tôi đã quen với việcđấu khẩu với nhau mất rồi. Lải Nhải nhìn hai người đó tình ý đầy mìnhthì kéo tôi ra một góc nói:
-Có phải Hoa Khôi thích Bốn Mắt không nhỉ?
Lải Nhải quả đúng là tinh ý, tuy nhiên tôi đã hứa với Hoa Khôi rồi, dù là Lải Nhải tôi cũng không hé răng nửa lời.
-Mình không biết!
-Người ta bảo nhất cự li, nhì tốc độ. Cậu có cự li, Hoa Khôi lại có tốc độnhưng mà Hoa Khôi xuất sắc như thế, cậu định để người khác cướp Bốn Mắtđi à?
-Cậu ấy có bao giờ là của mình đâu.
Tôi nói rồi kéo Lải Nhải quay lại. Khi đồng hồ điểm 10h thì chúng tôi chia tay nhau quay về. Từ quảng trường về nhà tôi khá gần, lại cùng đường với HoaKhôi và Bốn Mắt. Lải Nhải và hai người còn lại thì đi taxi. Tôi vẫn điđằng sau bọn họ, nhưng cách một khoảng khá xa. Họ nói gì, tôi không hềnghe thấy, cũng không muốn nghe thấy. Một lúc sau dường như không cảmnhận được sự tồn tại của tôi, Bốn Mắt mới quay lại nói:
-Cậu làm gì mà như rùa bò thế!
Tôi không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho cậu ấy đi trước. Đến nhà HoaKhôi, tôi vẫn đi tít đằng sau, chỉ nhìn thấy cậu ấy vẫy vẫy tay với tôirồi vào nhà. Bốn Mắt đứng đó chờ tôi, hai tay xoa vào nhau có vẻ rấtlạnh. Tôi cũng không thèm để ý đến cậu ấy, cứ thế trực tiếp lướt qua.Cậu ấy tiến lên đi song song với tôi.
-Cậu làm sao thế?
-Chẳng làm sao cả. – Tôi hờ hững đáp.
Cậu ấy cũng chẳng nói gì, cứ lẳng lặng đi cạnh tôi. Nhà cậu ấy ở trước nhàtôi. Từ đó phải đi thêm hai con phố nữa rồi mới đến nhà tôi. Bốn Mắtnói:
-Để mình đưa cậu về.
Tôi lần này cũng không nóigì, mặc nhiên để cậu ấy «đưa tôi về». Suốt quãng đường tôi cảm thấydường như cậu ấy đang suy nghĩ chuyện gì đó, có lần giẫm phải chiếc lákhô trên đường cũng giật mình. Gần đến nhà, tôi đột nhiên dừng lại nói:
-Cậu thấy Hoa Khôi thế nào?
Bốn Mắt vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình thản trả lời:
-Xinh hơn cậu!
Tôi bĩu môi, sau đó coi như không thèm đấu khẩu với cậu ấy mà hỏi tiếp:
-Còn gì nữa?
-Học giỏi hơn cậu.
-Còn gì nữa?
-Dịu dàng hơn cậu.
-Do đó…
-Chẳng có do đó gì cả.
Tôi thấy Bốn Mắt thở dài, hiếm khi cậu ấy lại thở dài như vậy. Tôi bị cậu ấy làm cho bị hụt một phen liền nói:
-Hết rồi?
-Hết rồi? Cậu còn muốn mình nói gì nữa?
-Không phải cậu không biết Hoa Khôi thích cậu chứ?
Lần này cậu ấy nhìn tôi còn ngạc nhiên hơn lần trước gấp mấy lần. Bị tôi đoán trúng tim đen rồi chứ gì. Tôi nói tiếp:
-Mình thấy hai người rất hợp. Cậu đi đâu tìm được người thứ hai như Hoa Khôi chứ.
-Cậu cũng là người duy nhất….
Bốn Mắt không nhìn tôi, chỉ vừa ngửa đầu lên trời vừa nói. Một giây sau mới chữa lại:
-Ý mình là mỗi người đều là duy nhất.
Tôi giả bộ không để ý đến lời cậu ấy, cũng cố không suy nghĩ gì cả, chỉ nói:
-Mình so với Hoa Khôi khác à nha. Mình thấy hai người thực sự rất hợp nhau.
-Hôm nay Hoa Khôi nói cậu ấy thích mình.
Tôi cảm giác như có một tiếng sét rạch ngang, phá tan cái không khí tĩnhlặng của buổi đêm. Mặc dù tôi đã biết chuyện này rồi một ngày sẽ đếnnhưng không ngờ nó lại nhanh đến vậy. Tôi cố giữ cho mình bình tĩnh hỏicậu ấy:
-Cậu trả lời thế nào?
-Cậu ấy nói mình đừng trả lời ngay.
Tôi còn muốn hỏi tiếp cậu ấy định trả lời thế nào nhưng lời muốn nói ra lại bị tôi nuốt lại. Tôi sợ Bốn Mắt nói rằng cậu ấy cũng thích Hoa Khôi.Bây giờ đến tiếng lá khô thỉnh thoảng bị gió thổi kêu loạt xoạt cũngkhiến tôi cảm thấy thấy khó chịu. Tôi chỉ muốn giậm thật mạnh cho chúngbẹp dí xuống đường, in hằn lên mặt đường để không một cơn gió nào có thể cọ sát với chúng rồi tạo ra những âm thanh như thế nữa. Bốn Mắt hỏitôi:
-Mình và Hoa Khôi thành một đôi sẽ không sao chứ?
-Cậu… cậu hỏi mình chuyện đó á? Mình… à… sao là sao chứ. Mình…mình cảm thấy Hoa Khôi rất quan tâm đến cậu.
-Vậy cậu không quan tâm đến mình à?
Câu hỏi của cậu ấy khiến tôi đã lúng túng lại càng lúng túng hơn.
-Mình đương nhiên quan tâm đến cậu vì cậu là bạn cùng bàn của mình, đúng rồi, giống như với Lải Nhải.
Tôi cảm thấy câu trả lời đó vô cùng hợp tình hợp lí. Bốn Mắt không nói gì, nhìn đồng hồ rồi lại xoa đầu tôi:
-Muộn rồi, cậu về nhà đi. Cún con!
Tôi gạt tay cậu ấy rồi chạy một mạch về nhà, chẳng một lần ngoái đầu lại.