Tháng 6, chúng tôi bắt đầu kì thi đầu vào cấp 3. Tôi miệng thì nói không căng thẳng nhưng lúc nào cũng lẩm bẩm câu “Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật”. Mẹ tôi bảo nếu thành tâm khấn “Nam Mô A Di Đà Phật” thì chuyện khó khăn nhất cũng có thể vượt qua. Tôi khấn đến lần thứ 149 thì bị gọi vào phòng thi. Đề toán với tôi không khó cũng không dễ, ngày thi đầu tiên cũng coi như suôn sẻ. Ngày thứ 2 thi ngữ văn, mẹ tôi chuẩn bị 1 đĩa đậu phụ lớn, bắt tôi ăn đến xém chút nữa là cho ra bằng sạch. Sau đó, ngữ văn tôi làm theo cảm tính. Ngày cuối cùng, những câu hỏi tiếng Anh không làm khó được tôi. Bố tôi bảo cứ đà này cũng có thể được chọn vào lớp tốt tốt một chút.
10 ngày sau, kết quả thi dán đầy trường. Tôi nhìn bảng điểm mà không ngậm được miệng lại. 41 điểm. Nếu không phải tôi “chó ngáp phải ruồi” thì có lẽ giám thị khi chấm bài đã hoa mắt mất rồi. Nếu cả hai đều không phải thì đích thị khi lên danh sách chắc hẳn đã đánh nhầm tên tôi với tên bạn khác. Điều đáng nói hơn nữa là tôi so với bạn cao điểm nhất trong đợt thi này, chỉ ít hơn 0.5 điểm. Cái vinh quang này khiến tôi có chút gì đó bất an. Bố mẹ tôi ngược lại vô cùng hãnh diện, gọi điện thông báo cho tất cả họ hàng. Sau đó, mẹ hồ hởi dẫn tôi đi mua sắm, chỉ cần tôi thích, mẹ tôi đều mua hết. Nhưng tôi cũng có giới hạn, sắm 3 bộ là đủ rồi, dù sao đi học cũng chỉ mặc đồng phục. Bố tôi thậm chí còn gần như ngay lập tức mang về cho tôi chiếc xe đạp màu hồng mà mỗi lần tôi đi qua đều ngoái mỏi cả cổ lại nhìn ấy. Bất an, lo lắng? Thôi dẹp hết! Tôi phải tận hưởng đãi ngộ nghìn năm có một của bố mẹ tôi đã.
Ngày nhập học, tôi được xếp vào lớp số 1. Cả trường cấp 2 của tôi cũng chỉ có mình tôi vào lớp 1. Lớp mới của tôi có 40 người, nam nữ bằng nhau. Tuy nhiên, các bạn nam từ đầu đến cuối đều chỉ cùng nhìn về một hướng. Đương nhiên họ không hướng về tôi, họ hướng về bạn nữ xinh đẹp hơn tôi 0.5 điểm kia kìa. Phải nói thế nào nhỉ, mức độ xinh đẹp của bạn ấy không phải là mức tôi có thể mang nhan sắc của mình ra so sánh được. Tôi thấy vài bạn nói bóng gió gì đó bạn ấy nhưng tôi thì lại chẳng bận tâm. Hội các bạn nam hâm mộ người hơn tôi 0.5 điểm kia đâu phải của riêng mình tôi.
Thầy chủ nhiệm lớp tôi khá khó tính, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, trán đầy nếp nhăn dù thầy mới 26 tuổi. Chúng tôi gọi thầy là Bão Cát. Thầy Bão Cát xếp chúng tôi ngồi xen kẽ nam nữ. Đám con trai cứ nhao nhao lên, ai cũng muốn ngồi cùng Hoa Khôi. Cuối cùng thành viên khiến bọn họ ghen tị lại là một bạn nam bé tí tẹo, nom như học sinh tiểu học. Chúng tôi gọi cậu ấy là Em Bé. Tôi ngồi phía trong bàn thứ tư, cạnh tôi là một cậu bạn đeo kính khá ít nói. Vì cả lớp chỉ có mình cậu ấy đeo kính nên chúng tôi gọi cậu ấy là Bốn Mắt. Tôi nói với Bôn Mắt: “Chào cậu, bạn cùng bàn”. Cậu ấy nhìn tôi cười: “Chào cậu!”
Ngày đầu tiên đến trường, tôi cũng không tránh khỏi cảm giác hồi hộp. Dù sao cũng là bước chân đầu tiên trong quá trình trở thành người lớn của tôi. Tôi phải làm nó trở nên oai hùng mới được!
Tiết đầu tiên là vật lý của thầy Bão Cát. Thầy giảng bài khá hay nhưng mấy cái lí thuyết về cơ học ấy lại chẳng vào đầu tôi một chút nào. Bốn Mắt bên cạnh tôi chép lia lịa. Thầy Bão Cát nói gì cậu ấy đều chép hết vào vở. Tôi rất muốn quay sang hỏi cậu ấy thực sự không mỏi tay à nhưng nghĩ đến mối quan hệ bạn cùng bàn vài giờ giữa chúng tôi nên tôi quyết định để dành nó cho những lần sau. Cuối cùng thì 45’ đầy “cơ” và “chuyển động” cũng trôi qua. Cô bạn Lải Nhải ngồi trên tôi quay xuống nói:
- Cậu có hiểu bài không?
Tôi tiu nghỉu lắc đầu. Lải Nhải liền cầm lấy tay tôi làm bộ mặt rưng rưng như sắp khóc:
- Đồng chí!
Tự nhiên tôi cảm thấy mình được an ủi. Thì ra không phải chỉ có tôi không có thiên phú về vật lý. Lải Nhải đúng là lải nhải, nói cả buổi cũng không ngớt. Ngồi cạnh Lải Nhải là Dưa Hấu. Chúng tôi gọi như vậy vì mái tóc ngố tàu của cậu ấy chẳng khác gì quả dưa hấu cắt nửa. Khi tôi vẫn còn đang mơ hồ trong vật lý thì cô bạn Chim Sẻ đi từ đâu về đưa lên một tin sét đánh:
- Nghe nói giáo viên dạy ngữ văn là Bà la sát!
Thôi xong, tôi không những không có thiên phú về vật lí mà còn không có thiên phú về văn học. Lải Nhải thấy mặt tôi nghệt ra thì vỗ vai tôi nói:
- Đừng lo, còn có mình!
Ngay lúc đó tôi đã xác định, Lải Nhải chính là đồng chí chí cốt của mình. Tiết thứ hai là tiếng Anh, tôi đương nhiên như cá gặp nước nhưng lại không thể hiện nhiều vì phần lớn các bạn trong lớp đều biết như tôi, số còn lại thì giỏi hơn tôi. Bạn cùng bàn của tôi nằm trong số còn lại ấy! Khi tôi hỏi Bốn Mắt về một câu thành ngữ tiếng Anh, cậu ấy liền xổ một tràng tiếng Anh ra giải thích. Tôi ngoài mặt giả bộ hiểu nhưng lại thầm rủa trong lòng: “Chết tiệt, cậu có thể nói tiếng người được không?”. Lúc đó có chết tôi cũng không ngờ được rằng cậu ấy lại nói:
- Cậu đã hiểu chưa, thử giải thích lại cho mình xem nào.
Tôi lắp bắp:
- Mình… mình…vẫn chưa hiểu.
Lần này cậu ấy đẩy kính lên, lại xổ thêm một tràng tiếng Anh khác. Định chơi tôi à? Tôi đã nói là tôi không hiểu, cậu ấy có nghe rõ không vậy? Tôi tức giận giật lại quyển sách của mình rồi nói:
- Cậu không thích giúp thì nói một câu, mình không làm phiền cậu!
Thế là tôi đã chính thức tuyên bố chiến tranh lạnh với bạn cùng bàn sau chưa đầy 2 giờ bắt đầu quá trình trở thành người lớn của mình. Cuối cùng thì nó chẳng uy phong cũng chẳng lẫm liệt tẹo nào.