Hạ Tòng Sơn hùng hổ xông tới nhưng bị Tiểu Trịnh kéo lại, vừa mắng vừa giãy giụa đòi liều mạng với Hoắc Dữ Xuyên.
"Mi mới phá sản, ngày mai công ty mi mới phá sản!"
"Hoắc Dữ Xuyên, mi xuống đây, hôm nay ông không đập mi thì không phải họ Hạ nữa!"
"Mi ra đây......"
Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên ngồi trong xe, nghe giọng Hạ Tòng Sơn xa dần thì lạnh lùng nói: "Cậu thấy chưa, anh ta dữ lắm."
Lâm Miểu bất bình thay chủ quán, "Tại cậu trù quán người ta phá sản chứ bộ."
Hoắc Dữ Xuyên: "Anh ta cũng trù công ty tớ phá sản mà."
Lâm Miểu: "...... Ừ, vậy thì huề nhau."
Cậu hỏi: "Vậy tớ làm thêm được không?"
Hoắc Dữ Xuyên vẫn nói: "Không được."
Sao không được? Lâm Miểu hơi bực, cảm thấy Hoắc Dữ Xuyên quản nhiều quá, mình đâu chiếm dụng thời gian ngủ của hắn, sao vẫn không được làm thêm chứ?
Cậu kiếm tiền nhiều một chút cũng có thể trả nợ cho Hoắc Dữ Xuyên sớm hơn mà.
Tiểu Trịnh trở lại xe rồi chở họ về Thịnh Đình.
Lâm Miểu bực bội không thèm để ý Hoắc Dữ Xuyên. Nhưng sau khi về nhà cậu lại nguôi giận, bám theo Hoắc Dữ Xuyên đòi làm thêm ở chỗ Hạ Tòng Sơn, Hoắc Dữ Xuyên đi đến đâu thì cậu theo đến đấy.
"Hoắc Dữ Xuyên, cậu cho tớ làm thêm đi mà."
"Thông báo tuyển dụng nói làm mấy tiếng cũng được, tớ sẽ về sớm."
"Hoắc Dữ Xuyên......"
Cuối cùng Hoắc Dữ Xuyên kéo người vào chăn, "Ngủ đi."
Lâm Miểu rầu rĩ nói: "Không ngủ được."
Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ không tin."
Lâm Miểu: "......" Tớ dễ ngủ vậy sao?!
"Hoắc Dữ Xuyên," Lâm Miểu xụ mặt hỏi hắn, "Cậu có biết tại sao ông của Tiểu Minh có thể sống đến một trăm tuổi không?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Vì không làm thêm."
Lâm Miểu: "......"
"Không phải," Lâm Miểu đính chính, "Vì ông ấy không xen vào việc của người khác."
Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu, thờ ơ hỏi: "Cậu nghĩ tớ xen vào việc của người khác à?"
Lâm Miểu chợt cảm thấy như mình vừa lỡ lời, "Không phải......"
Cậu nắm chăn lẩm bẩm: "Nhưng tớ thật sự rất muốn kiếm tiền."
Hoắc Dữ Xuyên im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Vậy cậu phải nhớ cho kỹ mấy điều sau."
Lâm Miểu: "Gì thế?"
Hoắc Dữ Xuyên đưa tay vuốt nhúm tóc vểnh lên của cậu, "Có khách mắng cậu thì sao?"
Lâm Miểu kính nghiệp đáp: "Nhịn."
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Mắng lại."
Lâm Miểu: "Hả?"
Lâm Miểu thấp thỏm nói: "Sếp Hạ sẽ trừ lương đó."
Hoắc Dữ Xuyên: "Anh ta không dám đâu."
"Thật không?" Lâm Miểu yên tâm hơn, "Được thôi."
Hoắc Dữ Xuyên hỏi tiếp: "Nếu gặp nguy hiểm thì sao?"
Lâm Miểu: "Gọi bảo vệ."
Hoắc Dữ Xuyên gật đầu: "Có người xin số điện thoại của cậu thì sao?"
Lâm Miểu: "Không cho."
Hoắc Dữ Xuyên: "Nếu họ đi theo năn nỉ cậu thì sao?"
Lâm Miểu: "Nói tớ không có điện thoại."
Hoắc Dữ Xuyên: "Lỡ họ không tin thì sao?"
Lâm Miểu nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy thì cho đại một số nào đó."
Hoắc Dữ Xuyên ậm ừ.
Lâm Miểu háo hức hỏi, "Vậy tớ đi làm được chưa?"
Hoắc Dữ Xuyên kéo chiếc chăn cậu đang nắm chặt rồi nói: "Khi nào tan ca thì gọi Tiểu Trịnh tới đón cậu nhé."
"Được." Lâm Miểu cười tít mắt.
Hoắc Dữ Xuyên: "Ngủ được chưa?"
Lâm Miểu lập tức nhắm mắt lại, "Ngủ nè."
Khóe môi Hoắc Dữ Xuyên nhếch lên, đưa tay tắt đèn.
Ngày hôm sau, Hoắc Dữ Xuyên gọi điện cho Hạ Tòng Sơn, đêm đó Lâm Miểu đi làm. Đây là lần đầu tiên cậu đến một nơi như vậy, ánh đèn mờ ảo làm cậu hơi bối rối.
Hạ Tòng Sơn bảo cậu đến gặp quản lý. Quản lý là một đại mỹ nữ vô cùng quyến rũ, đưa cho cậu một bộ đồng phục rồi gọi một cô gái trạc tuổi Lâm Miểu tới, bảo cậu đi theo cô bưng rượu.
"Tôi là Hứa Nguyệt." Cô gái có vẻ rất hoạt bát, nhưng đeo khẩu trang màu đen nên không thấy rõ mặt.
"Tôi là Lâm Miểu." Lâm Miểu đi theo cô len lỏi qua đám đông, giờ mới thấy hầu hết nhân viên phục vụ đều đeo khẩu trang màu đen như đồng phục.
Lâm Miểu hỏi Hứa Nguyệt, "Vậy...... tôi có cần đeo khẩu trang không?"
"Sao cũng được," Hứa Nguyệt nói, "Muốn đeo thì đeo."
Cô quay đầu nhìn Lâm Miểu, "Chắc cậu phải đeo thôi, nếu không sẽ bận lắm đấy."
"Hả?" Lâm Miểu nhất thời không hiểu, chưa đi được mấy bước đã bị người chặn lại xin số điện thoại.
Lâm Miểu: "Tôi không có điện thoại."
Quả nhiên người kia không tin, Lâm Miểu đành phải nói bừa một dãy số, ai ngờ người kia không nhớ nên hỏi lại lần nữa.
Lâm Miểu: "......" Chết rồi, quên mất lúc nãy đọc số gì.
Cậu ấp úng nhắc lại.
"Không đúng," người kia nói, "Hình như lúc nãy có số 9 mà, sao giờ không có? Đây đâu phải số lúc nãy đúng không?"
Lâm Miểu hết sức khó xử.
Hứa Nguyệt vội viện cớ phải làm việc rồi kéo cậu chạy đi.
Chốc lát sau lại có người xin số.
Lâm Miểu sợ mình không nhớ rõ nên cho số của Hoắc Dữ Xuyên.
Sau đó có thêm mấy người hỏi, Lâm Miểu đành phải tiếp tục cho số của Hoắc Dữ Xuyên.
Hứa Nguyệt chu đáo lấy cho cậu một cái khẩu trang.
Trong góc quán lờ mờ, Hoắc Dữ Xuyên dựa vào sofa êm ái, tay cầm ly rượu, nhìn chằm chằm Lâm Miểu mặc sơ mi trắng quần tây đen, thấy hết người này đến người khác chặn cậu lại rồi nói gì đó.
Hạ Tòng Sơn bên cạnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, "Ái chà, còn đích thân tới canh chừng nữa à? Công ty Hoắc tổng sắp phá sản hay sao mà rảnh quá vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên uống một hớp rượu rồi nói: "Sau này cấm khách xin số nhân viên phục vụ đi."
Hạ Tòng Sơn: "Miệng của người ta mà, làm sao tôi cấm được?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy mai trả nợ cho tôi đi."
Hạ Tòng Sơn nói ngay: "Cấm, nhất định phải cấm rồi, ngày mai tôi sẽ dán thông báo ở cổng."
Lúc này Hoắc Dữ Xuyên mới bỏ qua chủ đề tiền bạc, "Bảo người của anh để ý kỹ một chút."
Hạ Tòng Sơn định hỏi cậu có trả lương không mà sai bảo bọn họ?
Nhưng nghĩ tới số tiền còn nợ Hoắc Dữ Xuyên, Hạ Tòng Sơn lại cảm thấy hắn có thể sai bảo tùy ý.
"Yên tâm đi," Hạ Tòng Sơn cam đoan, "Không ai dám gây sự ở chỗ tôi đâu, dù cậu ấy muốn đánh người thì tôi cũng sẽ đè người xuống cho cậu ấy đánh, được chưa?"
Khi Lâm Miểu tan ca đã là mười hai giờ đêm.
Cậu đeo ba lô ra ngoài, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên đứng ở cổng.
"Hoắc Dữ Xuyên," cậu mừng rỡ nói, "Tớ tưởng cậu về trước rồi chứ."
"Tớ định về," Hoắc Dữ Xuyên lấy điện thoại ra, thản nhiên nói, "Nhưng đêm nay có mấy người gọi cho tớ, kêu tớ là em yêu, nói sẽ chờ tớ."
Lâm Miểu: "......"