19.
Tôi biết có một số người sinh ra đã là người xấu, giống như những người trước mắt này.
Tôi không ngờ họ lại quá đáng với Hàn Tiếu Tiếu như vậy.
Tôi bình tĩnh hỏi cô ta: “Ảnh đâu?”
Trần Tiêu Tiêu đắc ý giơ chiếc điện thoại màu hồng gắn pha lê của mình lên.
“Giờ mày biết sợ rồi à? Tiếc là đã quá muộn, dám đánh trả ở trong nhà vệ sinh, còn dám quyến rũ Giang Phong, hôm nay nếu không dạy cho mày một bài học thì mày không biết mình là thứ dơ bẩn gì! Bọn mày mau giữ nó lại.”
Hai nữ sinh tiến lên muốn bắt tôi.
Tôi khởi động tay chân.
“Lâu rồi không hoạt động gân cốt.”
Lúc nhỏ tôi và Giang Phong từng bị bọn buôn người bắt cóc, hơn nửa tháng nương tựa lẫn nhau, may mắn được giải cứu kịp thời, nếu không thì số phận bây giờ của tôi và Giang Phong sẽ như thế nào, không ai nói trước được.
Từ đó về sau, tôi và Giang Phong bắt đầu học Judo.
Hồi cấp ba tôi đã đạt 10 đẳng Judo, coi như tôi thay đổi cơ thể thì tôi cũng có thể đè bọn họ xuống đất rồi đánh.
Tôi nắm lấy ngón tay của hai nữ kinh kia bẻ ngược ra sau, giữa tiếng la hét của họ, tôi đạp mạnh vào đầu gối khiến họ phải quỳ xuống.
Hai nữ sinh sợ hãi trước những động tác gọn gàng của tôi nhưng trước sự hối thúc của Trần Tiêu Tiêu vẫn xông lên theo một nữ sinh kiêu ngạo khác, chưa đến 5 giây đã bị tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-nhan-ra-toi/2921661/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.