Kha Bố thích Chi Lý không đơn giản chỉ là một loại tình cảm, mà là khát vọng, hy vọng, nguyện vọng tích lũy trong thời gian dài, cậu thích đứng bên cạnh Chi Lý cùng hắn nói đùa, chiếu cố hắn, dù cho chỉ im lặng ngồi một bên nhìn hắn vẽ tranh, cảm giác yên tâm thoải mái ấy khiến cậu hiểu, nơi nào có Chi Lý đều sẽ tốt đẹp. Trong cứ điểm cậu cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho Chi Lý: “Gần đây khí hậu chuyển xấu, cậu có phải hay không nên mặc thêm quần áo.”
“Lạnh.”
“Cho nên mới bảo cậu mặc thêm vào!!”
Chi Lý nhìn Kha Bố, xem xét một hồi dáng vẻ hiện tại của cậu, quay đầu lại: “Không cần.”
“Phản ứng của cậu rất đả kích người ta đó.” Khác với Chi Lý, Chi Lý sợ nóng còn Kha Bố sợ lạnh, lạnh một chút thì cậu chẳng muốn làm gì cả, cậu chán ghét cái cảm giác vì lạnh mà rụt cổ, cả cơ thể căng cứng này, cho nên vừa đến mùa đông cậu đã mặc rất nhiều, bao bọc mình như gấu.
“Lạnh.” Chi Lý vừa cắn ống hút vừa nói, Kha Bố nhíu mày: “Cậu rốt cuộc có đang nghe tớ nói chuyện không hả?” Chi Lý đặt hộp sữa lên bàn, nhìn chằm chằm Kha Bố, dùng cái ánh mắt tự nhiên như không ấy, Kha Bố liền lúng túng: “Tuy hình tượng nhà quê này của tớ không tốt lắm, bao nhiêu năm rồi cậu cũng quen dần đi là vừa.” Kha Bố không khỏi nhớ lại mùa đông đầu tiên của hai người, khi Kha Bố đang vội vã chạy đến trường, đẩy cửa ra, câu đầu tiên của Chi Lý là: “Thật quê mùa.”
Hành động của Chi Lý rất bất ngờ, hắn đột nhiên ôm lấy Kha Bố, đặt Kha Bố lên đùi mình, hai tay vói vào trong áo khoác của Kha Bố, nhưng ngón tay lạnh như băng vẫn chưa trực tiếp chạm đến làn da, cách một lớp quần áo, phát ra thanh âm như con mèo lười nhác phơi nắng: “Cậu thật ấm.” Khuôn mặt Kha Bố ở nơi Chi Lý không trông thấy đang bị thiêu đốt, cậu tựa hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt, mùi xà phòng trên quần áo của Chi Lý quẩn quanh bên chóp mũi, rồi lan ra toàn thân, Kha Bố cầm hộp sữa trong tay lắc lắc: “Đừng lãng phí, phải uống hết.” Kha Bố cầm hộp sữa, đặt lên bả vai Chi Lý, Chi Lý cắn ống hút, Kha Bố bèn duy trì động tác này, chờ hắn uống hết.
Khi Kha Bố định quay trở lại phòng học, ngoài cửa lớp có một nam sinh quần áo gọn gàng đang đứng, ngũ quan đoan chính tuấn tú, tựa hồ sốt ruột muốn tìm gì đó trong lớp cậu, Kha Bố cũng không phải người hay giúp đỡ kẻ khác, cậu đang định đi ngang qua nam sinh, nam sinh liền túm lấy cậu, ngón tay của nam sinh ấm áp hoàn toàn khác với ngón tay lạnh như băng của Chi Lý, Kha Bố phản xạ gạt nó ra: “Có việc?”
“Thật ngại quá, tớ dọa cậu à? Tớ xin lỗi, tớ muốn tìm lớp trưởng của các cậu.” Nam sinh cười cười, đó là nụ cười ấm áp như thiên sứ, để lộ hàm răng trắng bóc, Kha Bố tựa hồ có thể thấy đôi cánh màu trắng sau lưng cậu ta.
“À.” Kha Bố trả lời, đưa mắt tìm kiếm trong phòng học, không thấy bóng dáng lớp trưởng đâu: “Cô ấy giờ không có ở đây, lát nữa cậu quay lại xem.”
“Thật sự cảm ơn cậu, cậu tên là gì, tớ là Hạ Gia Tả của khoa tâm lý học.”
“Thật ngại quá, tôi không định kết bạn.” Kha Bố lạnhg lùng đanh định bước vào lớp. Hạ Gia Tả lại cười, là nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời: “Ha hả ~ tớ đáng sợ đến mức cậu phòng bị vậy cơ à? Cưỡng ép người khác cũng không phải tính cách của tớ, tớ đi trước đây, đúng rồi, cậu mặc như vậy cảm giác thật giống gấu nhồi bông, nói thế nào nhỉ, rất đáng yêu đó.” Nói xong Hạ Gia Tả rời đi, Kha Bố ngây ngẩn cả người, thân thể cậu có loại cảm giác khác thường, vô lực chống lên bàn, làm sao bây giờ? Đây là cảm giác gì, làm sao bây giờ, mình, mình rất muốn, mình rất muốn nôn. Kha Bố cũng không hiểu mình bị làm sao, được người ta khen hẳn phải thấy vui vẻ mới đúng, nhưng cậu không thích, hồi trung học bị Chi Lý nói thẳng một câu: “Thật quê mùa.” Vừa nghe Chi Lý nói như vậy, cậu đứng đó, cách Chi Lý hai mét nở nụ cười: “Cậu mới nhà quê ấy.”
Xong tiết đầu, Hạ Gia Tả lại tới, va phải Ứng Tu Kiệt vừa mới tới cũng đang định vào lớp, Ứng Tu Kiệt lớn tiếng nhìn Hạ Gia Tả: “Muốn đánh nhau phải không!” Hạ Gia Tả không hề sợ hãi hay tức giận, mà lại lộ ra thần sắc kính nể: “Cậu thật lợi hại, đang luyện quyền à?” Được khích lệ, Ứng Tu Kiệt có phần ngượng ngùng: “Có học một chút.” Tựa như tìm được người cùng chung chí hướng, ánh mắt Hạ Gia Tả chợt lóe: “Thật vậy chăng? Tớ cũng đang học, người tớ sùng bái nhất chính là Ứng Võ, cậu đã từng nghe qua chưa?”
Lần này vẻ mặt của Ứng Tu Kiệt rõ ràng thay đổi: “Ổng là ba tôi.”
“Không thể nào, cậu đừng gạt tớ, vậy chúng ta nên tìm cơ hội luận bàn thử xem.”
“Cầu còn không được.” Ứng Tu Kiệt rõ ràng cũng có chút cao hứng.
Hạ Gia Tả tìm lớp trưởng bàn việc xong cũng không đi ngay, mà còn ở lại tán gẫu thân thiện thêm lúc nữa với Ứng Tu Kiệt, Kha Bố từ trong lớp trông thấy tất cả, Ứng Tu Kiệt tựa hồ rất thích Hạ Gia Tả, Kha Bố nhìn Hạ Gia Tả, người này, giống như rất thiện lương, thiện lương đến lóa mắt, khác với Công Chu, khác với Chu Hân Hợp, là cái loại thiện lương có thể bao dung vạn vật. Khi Chi Lý đi ngang qua, bị gọi lại: “Ngài chính là Chi Lý đi.” Dùng cách gọi kính trọng.
Chi Lý không lên tiếng, chỉ nhìn Hạ Gia Tả. Hạ Gia Tả tiếp tục nói: “Tôi vừa nghe Ứng Tu Kiệt nhắc đến anh, thực hâm mộ, vừa đẹp trai vừa lợi hại.” Dứt lời, Hạ Gia Tả nghiêng người, nói thầm một câu vào tai Chi Lý, Chi Lý vẫn không lên tiếng, đột nhiên vươn tay, cho Hạ Gia Tả một đấm, Hạ Gia Tả bị đánh ngã xuống đất, tất cả mọi người chấn kinh, Hạ Gia Tả cũng vậy, Ứng Tu Kiệt cũng thế, các các bạn trong lớp và Kha Bố cũng vậy. Kha Bố đứng lên, Chi Lý cơ hồ rất ít khí bất thình lình động thủ, Kha Bố lao ra, nói với Chi Lý: “Cậu làm gì vậy hả.” Sau đó mới tiến đến cạnh Chi Lý nhỏ giọng dặn dò: “Muốn đánh cũng phải chờ đến lúc không có ai, chẳng may bị cáo trạng ghi tội thì sao giờ?” Công Chu và Sở Hạo Vũ cũng đi đến.
Chỉ tiếc Hạ Gia Tả không nghe thấy, từ trên mặt đất đứng dậy, cũng không hề tức giận, cười khổ nhìn Chi Lý: “Thật có lỗi, tôi chỉ là có chút ghen tỵ nên mới nói đùa chút thôi, sớm biết cậu không thích đùa, tôi đã không nói, là tôi không tốt, hình như đã làm các bạn khác hiểu lầm, lát nữa tôi sẽ giải thích.”
Chi Lý lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chướng mắt.” Kha Bố nhìn chằm chằm bóng dáng Chi Lý rời đi, xong rồi, trong mắt các bạn khác Chi Lý rõ ràng là người cố tình gây sự, động một chút liền ra tay đánh người, hình tượng hoàn toàn bị phá vỡ. Hạ Gia Tả hỏi Ứng Tu Kiệt vẫn còn đang sững sờ: “Đừng vì tớ mà ảnh hưởng đến cảm tình của các cậu, hình như anh ta không thích tớ cho lắm?”
“Không sao, chắc hôm nay tâm tình cậu ta không được tốt.” Ứng Tu Kiệt khôi phục lại tinh thần, xem ra cậu cũng không hiểu vừa rồi chuyện gì đã xảy ra.
“Tớ ở phòng tầng dưới, lúc nào rảnh thì tới chơi.”
Chuyện kế tiếp khiến Kha Bố không ngờ tới, Hạ Gia Tả tựa như thiên sứ từ trên trời giáng xuống, hơn nữa còn đáp trúng nhóm bọn họ, rất nhanh đã làm tốt quan hệ, nghe nói cậu ta cố ý vì Sở Hạo Vũ thu thập rất nhiều tạp chí người lớn số đặc biệt, còn giúp cậu ta lập diễn đàn, đem nhưng cậu bạn có cùng sở thích tập trung một chỗ. Sau khi biết Công Chu thích con trai, không hề lộ ra vẻ chán ghét, mà con cổ vũ cậu ta, cảm thấy được cậu rất lợi hại, còn muốn bái Chu Hân Hợp làm thầy, học nấu ăn, tuyên bố chưa từng được ăn món nào ngon như vậy. Và mua một cái máy tính cho Trương Lạc.
Hạ Gia Tả lần đầu tiên đến thăm quan cứ điểm của bọn họ đã bị phong cảnh xinh đẹp hấp dẫn, có phần thụ sủng nhược kinh hỏi: “Tớ thật sự có thể thỉnh thoảng tới đây?”
“Đương nhiên rồi, cậu đã làm bao nhiêu việc cho chúng tớ.”
“Cảm ơn các cậu.” Lại là biểu tình chiếu rọi vạn vật này. Kha Bố nhìn Hạ Gia Tả, cậu không hiểu nguyên nhân gì khiến Chi Lý không thích Hạ Gia Tả, cậu ta quả thật là người tốt, ánh mắt chẳng lẫn chút tạp chất nào. Chỉ cần được giúp người khác là cảm thấy vui vẻ, Kha Bố nhìn Chi Lý, hắn vẫn ngồi một bên vẽ tranh, không định dung nhập vào bên này. Mọi người cùng đến ăn bánh ngọt Hạ Gia Tả mới mua, Hạ Gia Tả lấy một chiếc đưa cho Kha Bố, Kha Bố không nhận lấy, hỏi: “Tại sao?”
“Cậu muốn hỏi tại sao lại đối xử tốt như vậy với mọi người phải không? Nói ra sợ cậu chê cười, ba mẹ tớ thường xuyên cãi nhau, ở nhà khiến tớ đau đầu, tớ không thích cái cảm giác ấy. Nếu ở nhà mà áp lực như thế, chi bằng đến trường, các cậu đều là người tốt, ở cũng các cậu rất vui, cho nên cũng muốn cố gắng để các cậu được vui, tớ thấy được giúp đỡ người khác là một chuyện rất khoái trá, nhưng tớ không đơn giản chỉ có vậy, coi như là tìm một cái cớ trốn tránh bầu không khí trong nhà, cậu không vui à?” Hạ Gia Tả thật lòng tâm sự, Kha Bố ngây ngẩn cả người, có cảm giác đồng tình với Hạ Gia Tả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]