"Dùng thủ đoạn nhỏ này kéo dài thời gian thật vô dụng, con nghĩ như vậy là có thể giải quyết vấn đề?" Lưu Thanh ngồi lên ghế bành, khinh bỉ nói, Chi Lý tay chống đầu: "Con kỳ thật chưa nghĩ tới muốn giải quyết cái gì, chuyện này đối với con chưa bao giờ là vấn đề." Lưu Thanh nở nụ cười: "Ý là mặc kệ ta làm cái gì, con đều có thể ung dung ứng phó?" Chi Lý cũng không trào phúng, ngữ khí hắn bình thản đem suy nghĩ cùng cách nhìn nhận nói với bà nội.
"Con nói bà, chưa tới cuối cùng sẽ chưa biết kết quả."
"Là ai nói với con điều sai lầm này, có rất nhiều chuyện, còn chưa bắt đầu thì đã biết kết quả."
"Vậy nên bà ngoài việc ngồi đây cùng con đùa giỡn, còn có thể làm gì để ngăn cản con."
Tay Chi Lý đang chống đầu đặt lên cánh tay Lưu Thanh: "Con chịu ở đây cùng bà phí lời là vì bà là bà nội con, tới khi con một chữ cũng không muốn nói, người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt chính là bà, không phải con. Món nợ khiến Kha Bố hại thành chật vật như vậy, bà nhất định không biết con đang rất mong đợi được cùng bà thanh toán." Hắn vừa nói ngón tay vừa tăng lực đạo, sau đó buông ra.
"Hử ~" Âm điệu Lưu Thanh kéo dài: "Bà nội trong mắt con còn không bằng Kha Bố?"
"Bà không bằng."
Lưu Thanh đoán câu trả lời sẽ đại khái là mình và Kha Bố không thể cùng nhau chung sống, hoặc là Chi Lý nhắc lại quá khứ mơ hồ, lại chưa từng nghĩ Chi Lý không chút do dự, nói ra đáp án rõ ràng.
"Nghịch tử vô lương tâm, không có ta sẽ không có con, kết quả ta lại không bằng một thằng đàn ông! Được! Nuôi con thành không hiếu thuận rồi, ta còn có thể nói gì, muốn đối kháng ta phải không, vậy đến đi, đừng tìm người khác, trực tiếp đem bộ xương già này giẫm nát không phải càng dễ dàng à."Lưu Thanh tức giận đến chỉ muốn mạnh mẽ mắng Chi Lý một trận, Chi Lý chọn tổn thương tâm can bà nội nó.
"Nói một đáp án trái lương tâm thì bà sẽ hài lòng sao, bà hài lòng liền buông tay? Bà nội, những năm này bên cạnh con là Kha Bố, vậy còn bà ở đâu?
Lưu Thanh giận dữ trừng hai mắt: "Mặc kệ ta ở đâu, ta đều là bà nội con! Ai ở cạnh con người đó sẽ quan trọng hơn? Vậy rời khỏi Lam Ngân và Chi Tả Tư được rồi, con căn bản không cần người nhà của con, loại người ích kỉ như con, yêu thế nào thì thế đó, đi yêu đàn ông cũng được, đi để người ta cười nhạo cũng được! Như vậy cũng tốt, chờ lúc bằng tuổi ta, con sẽ không có cháu trai ruột làm tức chết!"
"Bà nội..."
"Đừng tiếp tục gọi ta là bà nội! Ta không phải bà nội ngươi!" Lưu Thanh dùng sức vung một cái tát xuống mặt Chi Lý, phát ra âm thanh vang dội, gương mặt Kha Bố luôn chăm sóc, Lam Ngân cũng không nỡ đánh, có dấu vết ngón tay ửng đỏ.
Giờ nghỉ trưa Kha Bố nằm nhoài trên bàn học uể oải lật sách, bài tập đã rơi vãi không ít, cậu lại thủy chung không tĩnh tâm được. Chi Lý còn muốn ở cùng Lưu Thanh bao lâu đây, hắn cùng Lưu Thanh nói gì vậy. Bỏ lại mình rồi cùng bà nội hắn du sơn ngoạn thủy, mệnh hắn thật tót. Kha Bố dùng sức khép sách lại, xem tiếp cũng không vào, dự định đi tìm Ấu Ngôn nói chuyện phiếm, cậu đứng dậy đi tới ngoài phòng học Ấu Ngôn, thật hiếm lạ, Ấu Ngôn thế mà không đọc sách, chỉ là nằm nhoài trên bệ cửa sổ. Kha Bố lôi cái ghế ngồi xuống cạnh Tô Ấu Ngôn, cũng nằm nhoài trên bệ cửa sổ, hai người đều nhìn chằm chằm bên ngoài, hai người nhất thời đều không có nói chuyện.
"Thật yên tĩnh, còn có chút không dám tin thật sự trở lại cuộc sống bình thường rồi."
"Cứ tin đi." Tô Ấu Ngôn biết cuộc sống hiện tại của Kha Bố là dùng gì đổi lấy, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói, Chi Lý mặc dù không nói với cô, nhưng cô cũng tuyệt đối sẽ không nói cho Kha Bố, không phải vậy, việc làm của Chi Lý sẽ không còn ý nghĩa, như vậy Kha Bố sẽ lại trở về người mất hồn, trong trạng thái kiệt sức.
"Đây là nói cái gì."
"Nói cái gì cũng được."
"Nữ nhân kỳ quái,: Kha Bố không có truy cứu, cười nhạt, Tô Ấu Ngôn đặt tay sau gáy Kha Bố, vỗ vỗ đầu cậu: "Cậu làm rất khá." Kha Bố mặt chôn trong cánh tay, cảm nhận cường độ ngón tay của Tô Ấu Ngôn: "Sửa lại câu vừa nãy, cậu là nữ nhân tốt."
Trong phòng Chi Lý sờ sờ mặt vừa bị đánh, vẻ mặt ngây ngô đứng dậy: "Đàm phán kết thúc, bà muốn làm gì thì làm, thuận theo hứng bà."
"Được, bà sẽ theo ý ngươi, ngươi...."
"Con làm sao, con đem tình cảm của mình nói rõ cho bà, bà sẽ nghe hết sao, bà muốn nghe à. Bà chỉ cần kết quả mình muốn, không chấp nhận kết quả khác. Có mấy lời, nếu con không nhắc nhở bà, sợ bà lầm mất, con cùng tình cảm của con đều không phải con rối của bà."
"Ta lúc nào coi ngươi là con rối! Là bà nội thì không thể dùng phương thức của mình thương yêu tôn tử à!"
"Sau đó con vì báo đáp tình thương của bà, nhất định phải đem vật quan trọng của mình ném đi.""
"Ngươi biết cái gì, đó là..."
"Đừng nói nữa, con cái gì cũng không hiểu, cũng đừng lại nói bà thương con, không có bà nội, con còn có Lam Ngân bọn họ, bọn họ tiếp nhận bất hiếu của con rồi, huyết thống mà bà nói, bọn họ không phải càng gần hơn sao." Tính cách tự bảo vệ có chút tàn nhẫn, tính cách đem tổn thương gấp bội trả về, đã là một phần của Chi Lý, đổi không xong cũng thay đổi không được, dường như trong cơ thể có bản năng không cần lý trí khống chế, chỉ cần ai tổn thương đến Chi Lý, nó sẽ bật lên như ô dù. Không phải chỉ có Kha Bố từng chịu đựng, Lưu Thanh cũng không trốn được.
"Không có bà nội? Ngươi lời này là có ý gì."
"Giữa bà nội và Kha Bố, con chọn Kha Bố, nếu bà còn tìm Kha Bố gây phiền phức, nếu như bà để mất Kha Bố của con, bà nội, con sẽ không còn lý trí.
Trước đây Chi Lý chưa từng nói với Lưu Thanh những lời này, không chỉ trước đây, từ nhỏ đến lớn hắn cũng không nói, ánh mắt hắn sau khi nói câu này của hắn, khiến Lưu Thanh rốt cuộc hiểu lời nhắc nhở của Chi Tả Tư, Chi Lý không còn là trẻ con, nhưng hắn bây giờ giống như trẻ nhỏ, ai đoạt mất đồ của hắn, hắn liền cùng người đó trở mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]