Lạc Trạch như mẹ già nhìn cô với vẻ thương tiếc: “Cô chủ không cần phải cố quên người mình yêu sâu đậm đâu. Rồi sẽ có ngày Đào thiếu nhận ra tấm lòng của cô chủ.”
Tô Ca nghe vậy hít thở cũng không thông mặc kệ đối phương nói nhảm.
Thế nhưng người này vẫn chưa biết đủ, Đào Bách sau khi được cứu lại bị nhóm người đẩy vào xe cô.
Lạc Trạch còn tri kỷ nhường ghế lái cho anh, trước khi rời đi nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Đào Bách trải qua ranh giới sinh tử, còn đang ngờ nghệch không hiểu chuyện gì, ngay khi nhìn thấy Tô Ca lập tức rõ ràng.
Cô cảm nhận được đối phương cố ý dịch người ra xa mình, hắng giọng lên tiếng: “Là cô cho người cứu tôi?”
Tô Ca dứt khoát phủ nhận: “Không phải!”
Đào Bách không tin, thậm chí còn thở dài: “Cảm ơn cô, ơn cứu mạng này tôi nhất định sẽ báo đáp. Nhưng mà tôi vẫn phải nhắc lại lần nữa, chuyện của chúng ta là không thể nào. Tôi không thích cô. Đợi sau khi tới căn cứ tôi sẽ nói chuyện này với Thủ tướng.”
Cô không khỏi tự hỏi sao xung quanh mình toàn là một đám người tự biên tự diễn.
Tô Ca nhìn đối phương một lượt, rồi lặng lẽ nhích người ra xa: “Mấy ngày anh chưa tắm vậy?”
Đào Bách trợn tròn mắt, đưa một cánh tay lên ngửi rồi âm thầm thấy buồn nôn: “Cô ghét bỏ tôi à? Vậy người nào từng hùng hồn tuyên bố chỉ thích mình tôi dù cho tôi ở bất kỳ bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-khong-phai-toi/3315221/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.