Tô Ca đeo cặp lếch bộ về nhà, cô vừa đi vừa hít thở nặng nhọc, không nhịn được oán trách: “Tô Ca ơi Tô Ca, tôi phục cậu rồi đấy. Ngày nào cũng mệt chết thế này, cậu vẫn không giảm cân được đúng là thiên tài.”
Tuy vậy, cô chỉ còn cách nhận mệnh tiếp tục lao về phía trước.
Một chiếc Mercedes đang tiến lại gần, biển số quen thuộc, màu xe quen thuộc khiến Tô Ca mừng muốn rơi nước mắt.
Nhưng cô chợt nhớ đến hoàn cảnh lúc này, phút chốc ỉu xìu. Đi thêm vài bước, Tô Ca nảy ra một ý tưởng, khắp người liền phấn khởi hơn hẳn.
Cô tính toán thời gian lao ra đường, may mắn tài xế có kinh nghiệm, kịp thời thắng gấp, không gây ra mạng người.
Ông định xuống xe, lại bị người phụ nữ xinh đẹp đằng sau ngăn lại.
Bà ta đẩy cửa xe bước tới chỗ Tô Ca đang ngã, sửng sốt giây lát, bà nhếch môi cười: “Sao nào cháu bé? Trước khi muốn ăn vạ có nghĩ tới hậu quả không?”
Tô Ca sao không nhìn ra thái độ chán ghét của bà đối với mình. Cô chẳng lẽ còn không hiểu bà ấy, mẹ cô gần như bị ám ảnh cưỡng chế trước ngoại hình, cố chấp đến điên cuồng. Cô hiện giờ xấu xí như vậy bà ấy không chê bai mới là lạ.
Tô Ca không giả vờ bị thương, cô lành lặn đứng dậy phủi bụi trên đất, nở nụ cười cô cho là thân thiện nhất: “Dì ơi, cháu không ăn vạ tiền của dì đâu, dì cho cháu đi nhờ về nhà với ạ. Trời nóng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-khong-phai-toi/2898379/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.