Đào Bách vô tình đảo mắt, chỉ trong một khoảng khắc cả thế giới quan của anh như vụn vỡ. 
Tai anh không nghe thấy tiếng động xung quanh. Ánh đèn phản chiếu lên chiếc vòng phát ra những tia sáng lấp lánh đâm thẳng vào mắt anh. 
Đôi chân Đào Bách run rẩy, bất chợt ngã khuỵu, tay phải vịn vào vai Đào Bân bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững. 
“Khônggggggggggggggg!” 
Tiếng hét thất thanh của anh vang lên giữa bệnh viện ồn ào tựa như một nốt trầm khiến lòng người chùn xuống. 
Anh cố trấn an mình: Không phải! Nhất định không phải! Mày nhìn lầm rồi! Trên đời này đâu phải chỉ có một chiếc vòng như vậy.” 
Đào Bách vừa nghĩ vừa chạy tới, nhưng anh đứng còn không vững đừng nói chi là chạy. 
Tuy chỉ là đoạn đường ngắn ngủi, thế mà chân anh run lên, mới đi được vài bước đã té sõng soài. 
Anh không tiếp tục đứng lên mà gần như bò tới chỗ băng ca. 
Người đẩy xe chú ý tới anh, nhất thời đứng bất động, nhiều ánh mắt khác cũng tò mò nhìn anh. 
Nhưng Đào Bách không quan tâm, anh vịn thanh sắt đứng dậy. 
Rõ ràng vừa rồi, anh chỉ muốn lập tức lật tung miếng vải lên để xác nhận người đó không phải Tô Ca. 
Vậy mà lúc lại gần, nhìn rõ cánh tay anh đã không còn dũng khí này nữa. 
Đào Bách cố chấp lắc đầu gần như thét lên: “Không phải mà! Không phải! Tô Ca sao lại ở đây? Cô ấy sao lại ở đây được?” 
Lời nói vừa rồi cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-khong-phai-toi/2898328/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.