Tô Ca giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt cô là cửa kính xe đóng chặt, bên ngoài là hoàng hôn ửng đỏ cả một dãy trời.
Mơ màng giây lát, cô đã trở về trạng thái tỉnh táo, cau mày lên tiếng: “Tôi đã nói với em không được để bất kỳ ai chạm vào người tôi. Làm cách nào tôi từ phim trường lên được đây?”
Lý Vân chột dạ nhưng cũng không dám che giấu: “Là Đạo diễn Đào giúp chị lên xe. Lần đầu tiên thấy chị ngủ say như vậy em không nỡ đánh thức.”
Quái lạ, lần này Tô Ca không nổi cáu như dự đoán nhưng cũng không mở miệng nói câu nào, khiến lòng Lý Vân nóng như lửa đốt.
Vài phút sau, Tô Ca nhận được một cuộc gọi, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn im lặng, đối phương bên kia lại nói không ngơi nghỉ.
Cô thiếu kiên nhẫn dập máy, khoanh tay mắt nhìn thẳng vào gương chiếu hậu trong xe: “Về nhà chính!”
Tài xế nghe vậy lập tức quay đầu xe đi về hướng ngược lại: “Vâng cô chủ!”
Nhà chính Tô gia nằm trong khu biệt thự cũ ở ngoại ô thành phố. Vì là khu đất chính phủ, nhiều gia tộc quân nhân, chính trị gia sinh sống, nên nơi đây có hệ thống an ninh bảo mật thuộc diện tốt nhất cả nước.
Lý Vân không vào cùng Tô Ca, cô ngồi trên xe, ánh mắt đượm buồn dõi theo bóng lưng cô độc của vị chủ nhân xinh đẹp trẻ tuổi này.
“Mày còn biết đường quay về à? Cái nhà này trong mắt mày từ khi nào trở thành khách sạn thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-khong-phai-toi/2898305/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.