12
"Giang Dĩ Thần, cậu còn dám chạm vào tôi?" Cố Hoành ngay lập tức nổi giận.
Tôi vừa nhìn, cảm thấy xong đời rồi.
Nơi chúng tôi đang ở bây giờ là phòng dụng cụ thể thao của trường.
Giang Dĩ Thần ở trong đội bóng rổ của trường và có chìa khóa.
Ngay bây giờ, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách giận dữ.
Tôi sợ tới mức muốn chạy đi, nhưng cơ thể vẫn bị Cố Hoành khống chế, tên này chỉ biết nói lời cay nghiệt, lại còn không biết chạy trốn.
Giang Dĩ Thần... sẽ không đánh con gái phải không? Tôi lo lắng, nhưng Giang Dĩ Thần thản nhiên cười, "Thử thì thử."
Cậu ta sờ mũi và tiến lên một bước.
“Đánh con gái không được coi là anh hùng.” Cố Hoành theo bản năng lui về phía sau một bước, cả người dựa vào ván cửa, giọng nói có chút run rẩy.
“Tôi không đánh con gái.” Giang Dĩ Thần lại gần tôi một bước, cười lạnh một tiếng, “Tôi chỉ cảm thấy có lỗi mà thôi.”
Cố Hoành không trả lời.
Giang Dĩ Thần tiếp tục: "Nếu tôi đã mang tiếng quấy rối bạn nữ cùng bàn của mình, vậy thì tôi cũng phải làm cho chót."
"Cậu, cậu muốn làm gì!" Lần này Cố Hoành thực sự hoảng sợ.
“Hôn cậu đó!” Nói xong, Giang Dĩ Thần đột nhiên nghiêng người, hơi thở ấm áp trong nháy mắt rơi vào chóp mũi của “tôi”.
Cố Hoành sợ đến tái mặt, giơ chân đá vào chỗ yếu của đối phương, nhưng sức lực của tôi có hạn, nên Giang Dĩ Thần dễ dàng đè tôi xuống.
“Cậu sợ à?” Giang Dĩ Thần giễu cợt nhìn tôi, cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-giong-nhu-mat-troi/4173290/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.