Về sự việc ở Kỳ Đông, nửa tháng sau đó vẫn còn có tin tức được lan truyền rải rác, mặc dù khu vực phía Bắc đã trải qua một đợt thanh lọc nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề tiếp theo cần xử lý, cho dù vậy, lần này Trữ Khâm Bạch vẫn không thả người. Châu Thanh ở Lam Thành đến khi thời tiết hoàn toàn tiến vào mùa đông khắc nghiệt mới được phép cho ra ngoài đi lại một chút sau khi các bác sĩ cho phép.
Sáng sớm, Hứa Triêu lái xe tới đưa tài liệu, vừa đến cổng Thê Viên đã nhận phải lời quở trách của thím Trương, bà kéo áo khoác da trên người cậu ta, nói: "Trời rét mà ăn mặc thế này, không sợ lạnh à, còn cả cô thư ký lần trước của cậu Châu cũng vậy nữa, cái váy đó còn để lộ đùi, lạnh đến tím tái luôn mà còn nói là mình không lạnh."
Hứa Triêu dở khóc dở cười: "Công ty bọn con bây giờ ngày càng trẻ hoá, người trẻ có sức chịu lạnh cao."
"Nói vớ vẩn." Thím Trương không đồng tình.
Kể từ khi Châu Thanh trở về Lam Thành từ Kỳ Đông để nghỉ ngơi hồi phục, thím Trương đã thay đổi cách làm đồ ăn cho cậu, gặp ai cũng đặt câu "sức khoẻ là quan trọng nhất" lên đầu môi, luôn luôn phải nhắc đi nhắc lại vài câu.
Bà nhìn chồng tài liệu cậu ta cầm trong tay, lắc đầu, "Tài liệu này ngày nào ngày nấy mang tới không hết, còn trông mong tĩnh dưỡng cơ thể kiểu gì?"
"Không còn cách nào khác ạ." Hứa Triêu cũng rất bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-den-tu-1945/3395274/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.