Trữ Khâm Bạch ngẩn người, tiếp tục kề lên trán cậu đợi gần năm giây, nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi em mới nói cái gì?"
Châu Thanh đành phải lặp lại lần nữa, "Trữ Khâm Bạch, vậy thì anh thử với em đi."
Đi đến bước này chỉ là một suy nghĩ, nói ra khỏi miệng là kết luận cuối cùng.
Không biết tại sao Châu Thanh lại chịu nhả ra.
Cậu chịu nói ra lời này đã lập tức triệt tiêu tất cả cảm xúc vừa rồi trong lòng Trữ Khâm Bạch.
Sự tức giận do vụ tai nạn này mang lại, ngay giây trước còn đang phẫn nộ vì hành vi không biết chừng mực của người trước mặt.
Hết thảy đều biến mất.
Cái người tay không thắp đèn, nói mình không định ở bên ai kia từ lúc vào thị trấn cho đến nửa tiếng trước, Trữ Khâm Bạch đều cảm thấy cậu như gió trong lòng bàn tay, không thể túm lấy, cũng không thể nắm được.
Hiện tại đã trở thành người trước mặt, nói rằng người đó muốn thử với anh.
Cậu giống như loài vỏ cứng, thịt mềm lặng lẽ nhô ra ngoài nhưng cũng rất nghiêm túc và kiên định.
Cậu giao ra cơ hội, chí ít vào lúc này, Trữ Khâm Bạch không hề nhìn thấy trong mắt cậu có ý định muốn thu hồi lại.
Luân hồi ở thiên đàng và địa ngục cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trữ Khâm Bạch hắng giọng để làm dịu bầu không khí, cố ý hỏi: "Người như em khi đưa ra quyết định đều đánh úp như vậy sao?"
Châu Thanh ngước mắt lên: "Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-den-tu-1945/3395246/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.