Trữ Khâm Bạch càng ngày càng quá trớn rồi.
Cái ôm trên phố ở nước ngoài, lúc này còn vùi đầu vào cổ mình hà hơi. Mỗi lần anh tới gần mình cũng không xem như quá đáng nhưng Châu Thanh lại có thể cảm nhận được rõ ràng rằng anh đang từng bước từng bước một bước vào giới tuyến an toàn của mình.
Dùng một cách thức bình tĩnh, không thể nghi ngờ và cũng khiến cho Châu Thanh không thể từ chối.
Đây không phải là công việc nên Châu Thanh không thể phân tích chuyện này một cách rõ ràng và mạch lạc. Đây cũng không phải là lĩnh vực sở trường của cậu nên sẽ không tránh khỏi đôi lúc tay chân lúng túng hay hoảng loạn.
Trữ Khâm Bạch lúc đau dạ dày cũng không tính là khiến cho người khác ghét bỏ.
Châu Thanh chỉ có thể hợp lý hóa hành vi của Trữ Khâm Bạch theo cách này, cũng hợp lý hoá tại sao mình không tránh đi.
Lúc về đến nhà đã là rất muộn.
Châu Thanh không ngờ lại nhặt được một đứa trẻ ở dưới lầu.
Cậu vừa xuống xe đã nhìn thấy bánh bao nhỏ chỉ cao đến nửa đầu gối chạy tới, ôm lấy chân cậu rồi gọi: "Mợ nhỏ."
Nó quấn lấy Châu Thanh, người lúc này đã trực tiếp ngây ra đó.
Cậu cúi đầu nhìn xuống thằng nhóc con đang ôm đầu gối mình, có lẽ chỉ khoảng ba bốn tuổi, đôi mắt to, đội mũ beanie và mặc một bộ đồ khủng long nhỏ.
Châu Thanh lấy lại bình tĩnh, cho rằng là đứa trẻ nhà nào đi lạc nên cúi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-den-tu-1945/3395235/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.